• Trans: Celi.
  • Beta: Trang.
  • Check: Try & Chou.

Nhưng đối với những người khác thì đó là một vấn đề.

Đêm nay họ không thể chợp mắt vì là đêm cuối của lễ hội, cột lửa sáng rực như muốn đốt cháy cả đêm đen khiến những người bên trong lãnh địa của Công tước tỉnh giấc.

Chủ nhân và thiếu gia đều không thể ngủ, những người khác cũng vậy.

“Đ-điên thật rồi!”

Quản gia trưởng của nhà Công tước không thể tin được.
Các binh lính và hiệp sĩ che mất tầm nhìn của ông, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy những con rồng bay được điêu khắc vốn là biểu tượng của nhà Sekka trong mấy thế hệ qua bị tàn phá không thương tiếc.

Rắc, rắc.

Các tác phẩm điêu khắc từ thời xưa đang dần biến thành cát bụi.

Tất cả chỉ do một người.

“Úiii, tôi chỉ mới chạm vào thôi mà nó vỡ mất rồi!”

Tên điên mặc bộ đồ đen vừa cười vừa nghiền nát từng mảnh của bức điêu khắc thành tro.

Đương nhiên, tên đó chính là Archie.

“Này, thú vị thật đấy. Cảm giác khi dẫm lên đống này quá tuyệt.”

Dẫm. Dẫm

Archie sung sướng dẫm lên từng bức điêu khắc khiến chúng vỡ vụn.

Anh có thể thấy hành động của mình đã làm mấy người đó điên lên. Với Archie, người đã cư xử chuẩn mực trong mấy năm vừa rồi theo lệnh của Vua Cá voi Shickler, làm những việc như thế này khiến anh cảm thấy như đã được giải thoát.

– Nhân loại, con Cá voi Sát thủ đó nhìn hệt một tên khốn! Đỉnh thật!

Cale đồng ý với quan điểm của Raon. Archie trông y hệt một tên khốn. 

Một hiệp sĩ của Công tước hét lên. Hình như tên đó không phải là Đội trưởng, nhưng có thể là đội phó.

“Các ngươi là ai? Ngươi đang cố khơi lên cơn thịnh nộ của đất trời ư?”

“Hm.”
Archie khịt mũi.
Rồi anh hét lên một cách tự tin.

“Bọn ta chính là tổ chức bí ẩn!”
(Beta 2: Quê ghê)
Sau đó anh cười khúc khích. 

Tên hiệp sĩ không thể tấn công dù đang rất bực tức. Công tước thì đang trên đường trở về trong khi Kỵ sĩ Hộ vệ Clopeh và Đội trưởng hiện đang ở hồ. Anh ta đã cử người đi thông báo sự việc cho họ.

Anh ta đang là người có quyền lực tại đây, với tư cách là Đội phó. Nhưng hiện anh ta lại không thể nhúc nhích.
Tên này đủ mạnh để có thể phá hủy mấy con rồng điêu khắc chỉ bằng một cú đấm.
Hơn nữa, không hề có bất kỳ một dấu vết nào của mana hay aura từ mấy cú đấm của tên đó. Điều này đồng nghĩa với việc hắn chỉ đang dùng sức mạnh thể chất. Anh cũng cảm nhận được có một lượng mana lớn toát ra từ kẻ đứng phía sau tên này.

Đương nhiên người còn lại chính là Rosalyn, nhưng Đội phó không thể biết điều đó và chỉ có thể chôn chân tại chỗ. Rồi anh nhìn qua phía bên kia.

Có một người đàn ông với mái tóc vàng như bờm sư tử. Những người khác chỉ biết cậu ấy là khách của Công tước, nhưng Đội phó biết cậu ta thật sự là ai.

Cậu ta chính là con trai thứ của Vua Sư tử.
Đội phó hướng mắt về phía người con trai mạnh mẽ để cố hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Anh nghe người con thứ của Vua Sư tử nói với vẻ khinh miệt.

“… Chắc hẳn chúng chính là mấy tên điên khét tiếng đó.”

‘Mấy kẻ đột nhập này nổi tiếng ư?’

Vẻ mặt của Đội phó trở nên nghiêm trọng.

Người con thứ của Vua Sư tử không biết suy nghĩ trong đầu Đội phó và hét lên.

“Bọn khốn các ngươi có biết bản thân vừa nói cái gì không?!”

Edrich, người của tộc Sư tử, hướng về phía Archie, Rosalyn và Paseton, hét lên giận dữ. Nhưng trong lòng hắn đang cảm thấy khá thích thú.

‘Mình không hy vọng sẽ gặp bọn du côn khét tiếng đó ở đây.’

Đồng phục tồi tàn của tổ chức bí mật.

Gã thương sĩ và người điều khiến thú đã phải chịu sự hành hạ của chúng. 

Trận chiến giữa Cá voi và Nhân ngư. Cuộc tập kích vào làng Yêu tinh tại Núi Mười Ngón tay. Lũ khốn đó đã nhúng tay vào hai việc này. Tổ chức đã báo cáo về những tên khốn này cho ‘cấp trên’.

Lũ khốn đã thêm việc cho họ trong khi Arm đang bận rộn đến đau cả đầu với việc điều tra những gì Đế quốc đang âm mưu.

‘Chúng rất mạnh.’

Sư tử Edrich cho rằng nếu kẻ địch không mạnh hơn thì ít nhất chúng cũng mạnh ngang ngửa hắn, như lời miêu tả của gã thương sĩ.
Nhưng hắn không thể sợ hãi cụp đuôi lại.
Hắn chính là người thừa kế uy nghiêm và mạnh mẽ cho Ngai vàng của Vua Sư tử.

“Ngươi là tên khốn nào?! Tiết lộ danh tính của mình đi!”

Sư tử yêu cầu kẻ địch với sức mạnh khủng khiếp này nói ra danh tính thật của chúng.

Cale đã giơ tay lên ngay lúc đó. Archie nhận thấy cử chỉ của Cale và đáp lại như những gì Cale đã ra lệnh.

“Nếu ngươi là bọn ta thì ngươi sẽ nói chứ? Thật là đồ đầu chổi nâu ngu ngốc.”

Edrich cau mày trong khi Cale vui vẻ nói.

“Tiến vào thôi.”

Cơ thể của Cale dần trở nên vô hình. Cậu quay lại ngay khi Edrich nói.

“Sao ngươi dám nhìn cái bờm vàng tuyệt đẹp của ta và gọi nó là đồ bỏ đi hả!”

“Gì? Sao ngươi lại phải nhặng xị lên như thế trong khi đây đâu phải nhà của ngươi?”

“Ngươi, ngươi-”

Edrich không thể cãi lại trước lời bắt bẻ của Archie, trong khi Đội phó rùng mình và cố bình tĩnh.
Cale khâm phục khả năng tranh luận của Archie khi cậu nói với Choi Han.

“Cậu thấy Archie đang làm gì không? Hành động này nên được noi theo.”

“….Tôi thật sự không muốn học theo chuyện này.”

“Thật đấy. Chúng ta chỉ cần một người như vậy thôi.”

‘Đúng là chỉ có mỗi Archie thôi không?’
Choi Han hướng ánh mắt như thế về phía Cale, nhưng Cale đang nhanh chóng di chuyển. Cả nhóm xác nhận rằng cậu đã tàng hình trước khi bắt đầu phần tiếp theo của kế hoạch.

“Nói đủ rồi đấy. Tới đây đi.”

Dù nói rằng ‘Tới đây đi’, nhưng Archie đã lao đến phía trước thay vì chờ đợi. Anh nhắm thẳng vào Edrich.
Rosalyn và Paseton theo sau anh và nhắm đến mấy tên kỵ sĩ.

Trong lúc đó, Cale nghiêm túc nói với Choi Han và Raon.

“Hãy theo sát và đừng cách xa tôi.”

Do cậu không nhìn thấy mấy con Sư tử khác hay những thành viên còn lại của Arm. Cậu cần Choi Han và Raon ở cạnh để lũ mèo con và cả cậu được an toàn.

– Ta hiểu rồi, nhân loại! Ta sẽ luôn ở cạnh ngươi!

Cale có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Raon, nhưng lại phớt lờ nó trong khi cậu lẻn vào lãnh địa của Công tước.

* * *
Shaaaaaaaaaaaaa-
Tiếng gió vang lên.

Căn phòng cuối cùng trên tầng năm của Lãnh địa Công tước.
Gronica, một con Sư tử khác đang ở trong căn phòng nằm cạnh phòng làm việc của Clopeh, nói.

“… Có cửa sổ nào đang mở không?”

“Sao ạ?”

Hiệp sĩ hoang mang hỏi trước khi đanh mặt.

Keng.
Những người của Arm rút vũ khí ra.

Không có cửa sổ nào đang mở cả.

Họ đã phong tỏa tất cả lối vào của tầng năm hoặc cử một hiệp sĩ canh gác khi nghe có kẻ xâm nhập.

Không lý nào gió lại lọt vào phòng được.

Shaaaaaaaaaalaa-

Nhưng gió lại thổi qua lần nữa. Họ nắm chặt vũ khí trong tay.

Sau đó họ nhìn thấy sương mù.
Một làn sương đang chầm chậm tiến về phía họ từ cuối hành lang cùng với gió.
Như đang có một đợt sóng trắng tinh tràn qua hành lang.

“Lùi lại.”

Gronica lao về phía sương mù. Trên tay cô là một cây roi.

Flick.
Cây roi có màu giống với mái tóc vàng óng của cô đang quất về phía sương mù. Một âm thanh nhỏ phát ra từ phía làn sương.

“Meooooo.”

Là một con mèo.
Cô nhớ về lão già nhìn như trẻ con, vừa nghiến răng vừa lẩm bẩm.
Cô nhớ về những điều người thuần hóa đã nói.

“Ta sẽ giết chết lũ Mèo đó.”

Tại một cuộc họp của Lực lượng Chiến đấu mà Gronica đã tham gia, gã thương sĩ đã báo cáo rằng.

‘Có hai con Mèo. Chúng rất am hiểu về độc dược.’

“Meooooooo.”

Cô lại nghe thấy tiếng mèo kêu. Ngay lập tức cô lao thẳng về phía sương mù với cây roi của mình.

Keng!

Nhưng có ai đó đã chặn đòn roi của cô lại. Chiếc roi bị một thanh kiếm chắn ngang và mất phương hướng.

Một người đàn ông hiện ra từ trong màn sương.
Cô có thể thấy đôi con ngươi đen láy của người đàn ông mặc bộ đồ đen. Cô cũng thấy aura đen trong không gian.

Cô nói với thuộc hạ của mình.

“Là độc.”

‘Arm’ có vài thông tin về những người này. 
Cô nhớ lại vài thứ trong mớ thông tin đó ngay khi đòn roi của cô bị chặn.

“Ngươi chính là tên kiếm sư.”

Đôi đồng tử phía sau chiếc mặt nạ hiện lên ý cười. Cô đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó và vung cây roi một lần nữa.

Keng-!

Cửa sổ trong hành lang đột nhiên vỡ tan. Những mảnh thủy tinh bay ra bên ngoài cửa sổ.

“S, sao mấy tấm kính….?”

“Gì vậy!”

Những người phía ngoài bắt đầu lo lắng sau khi thấy các cửa sổ bị vỡ. Họ nhanh chóng biết rằng tầng năm đang có biến.
Gronica dõi theo làn sương đang lan ra khỏi cửa sổ rồi quay đầu lại.

“Ngươi đang làm gì thế? Ngươi sợ ư? Đồ rồng bay ngu ngốc! Đồ đầu chổi nâu, ngươi đang trốn ư? Ahahahahaa! Chạy cho tốt nhé!”

Cô nghe được giọng nói của tên đột nhập từ bên ngoài.

Đầu chổi nâu. Nó làm cô bật cười trước khi lao về phía Choi Han lần nữa.

“Canh cửa.”

Cô ra lệnh ngắn gọn cho thuộc hạ trong khi đang cầm roi vung về phía Choi Han.

Flick.
Bang!

Đó không phải tiếng va chạm giữa thanh gươm và roi. Thành cửa sổ bắt đầu lung lay. Gronica phóng dao găm về phía Choi Han, người đang đỡ nhát roi.

Con dao găm của cô lọt vào trong phạm vi của Choi Han (TL: chắc là phạm vi aura). Mắt của họ chạm nhau.
Ngay lúc đó Gronica nghe thấy tiếng nói của tên đột nhập.

“Quá yếu.”

‘Gì cơ?’

Đôi đồng tử của Gronica run rẩy.
Ngay lúc đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Gronica!”

Anh họ của cô, Edrich xuất hiện tại lối vào hành lang. Cô cũng thấy vài hiệp sĩ khác.
Edrich, người như vừa bị đấm vào mặt và nhìn rất xấu, cũng nhanh chóng tham gia cuộc chiến.

“Chúng đều ở đây.”

Cale đang nhìn mọi việc trong trạng thái tàng hình.

– Nhân loại, khi nào thì chúng ta mới hành động?

Cậu có thể nghe được chất giọng hào hứng từ Raon. Đúng như suy đoán, con Rồng này vẫn chưa quên ham muốn trả thù với Arm. Cale từ từ triệu hồi Âm Thanh Của Gió dưới chân.

“Tên chó chết! Ngươi là tên quái nào! Cái đ*o gì thế này?!”

Edrich tung nắm đấm về phía Choi Han trong sự tức giận và khó chịu. Gronica cũng phối hợp tấn công. Cả trên lẫn dưới. Họ kết hợp với nhau một cách tự nhiên như trước đó cả hai đã lên kế hoạch tấn công vậy.

Nhưng kẻ địch lại là Choi Han.

Pat. Pat.
Cú đấm và đòn roi đều bị chặn lại. Nhưng hai người họ vẫn không dừng lại. Dao găm của Gronica nhắm vào vai, còn chân Edrich thì tấn công vào đầu gối của Choi Han.

Dùng mắt thường thì không thể thấy được những cú đánh nhanh gọn và gần như là lướt qua này. Lúc đó, có một giọng nói ngoại lai vang lên.

“Phá nó đi.”

Gronica chùn bước.

‘…Ai?’

Chuyện xảy ra trước khi cô kịp suy nghĩ.

Shaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-

Nghe như có một trận mưa đột ngột đổ xuống. Cô nhìn xung quanh.

Sương mù lần nữa lại khuấy động cả hành lang. Lần này là một làn sương màu đỏ đang dần tăng kích thước.

“Ngươi đang nhìn gì thế?”

Giọng nói đột nhiên vang lên làm Gronica chuyển hướng dao găm.
Keng.
Con dao đó đã chạm vào bàn tay được bao phủ bởi aura của Choi Han.

“Ugh!”
“Edrich!”

Tên đeo mặt nạ túm lấy cổ Edrich.

“N, ngươi dám làm thế với vị vua tương lai ư…..! Thả, ugh, ra!”

Edrich bắt đầu co giật. Gronica định cứu Edrich, một công cụ quyền lực trong gia đình cô, trước khi cô đột ngột dừng lại.

Shaaaaaaaaaaaaaa-

Âm vang đó không hề dừng lại.
Nó đang tiến tới.

Thứ gì đó đang đến đây.

Khoảng khắc cô nhận ra điều đó và quay đầu lại.

Quả nhiên là vậy. Còn một tên nữa.
Chủ nhân của cái giọng nói kỳ quái kia.

Người bị bao quanh bởi sương mù đang lao thẳng về phía trước,
Một trận gió áp đảo đi cùng người đó.
Sương mù cùng khí độc hòa vào gió. Trắng, đỏ, xanh và đen. Nhiều làn sương khác nhau đang cùng nhau gầm lên.

‘Nó nổ mất’

Đó là điều Gronica đang nghĩ.
Rồi cô nghe tên đàn ông đang nắm cổ Edrich lại nói.

“Tôi sẽ thả tên này ra.”

Edrich bị ném về phía trước.

“Tránh ra!”

Cùng lúc đó, gió nổi lên.

Baaaaaaaaaaaang–

Cơn lốc sương mù bao vây những thành viên của Arm.
Mọi người dùng lực để phá những tấm kính cửa sổ và để nó thổi ra khỏi hành lang.
Trên tường thâm chí đã xuất hiện những vết nứt.

“Ugh!”

Edrich lao thẳng vào cơn lốc. Dù hắn ta có khả năng kháng độc khá tốt, nhưng đồng thời cơn lốc cũng rất mạnh.
Hắn ngã quay ra đất.

Bùm!

Nhưng hắn có vẻ ổn và nhanh chóng đứng dây.

“Ugh!”
“A, m, mắt tôi!”

Các hiệp sĩ và thành viên còn lại của Arm hét lên sau khi trúng độc, nhưng những Sư tử không quan tâm. Chúng lập tức tiến đến căn phòng cuối hành lang.

Cạch.

Lúc đó họ nghe thấy tiếng mở cửa.

“Oooo…ooo.”

Tên hiệp sĩ gác cửa đã tê liệt vì độc dược.

“Ah.”

Gronica thở dài.
Choi Han đang ngăn cô và Edrich tiến về phía trước.

Cô có thể thấy người đàn ông vừa mở cửa sau lưng Choi Han.
Sương mù đã hết, và cậu đã dần hiện ra từ phép tàng hình, từ đôi chân của mình.

Đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ ấy đang mỉm cười với mấy con Sư tử.

Ríiiiiiiit-
Cale thản nhiên bước vào ngay khi cánh cửa mở ra.

Cạch.
Cánh cửa đóng lại và thanh gươm của Choi Han đã chặn đứng mấy Sư tử muốn đuổi theo Cale.

“Các ngươi phải bước qua ta trước.”

Choi Han ung dung nói khi anh phủ aura của mình lên thanh kiếm. Điều đó có nghĩa là kể từ bấy giờ, cậu ấy sẽ nghiêm túc chiến đấu.

“Meeeeooo.”
“Meoooo.”

Sau đó họ lại nghe tiếng mèo kêu khi làn sương mù lại xuất hiện trên hành lang.

* * *

Nỗi lo lắng của Cale hoàn toàn không liên quan đến những thứ đang diễn ra bên ngoài.

-…Nhân loại.

‘Kỳ lạ thật.’

Raon cũng lo lắng.

Trong tay Cale là một chiếc hộp nhỏ.
Đó là cái hộp mà bọn Sư tử đang cố bảo vệ, cũng là thứ mà họ đã bí mật chuyển vào nhà Hiệp sĩ Hộ mệnh. Cale không biết phải làm gì sau khi thấy thứ bên trong.

Là một cái vương miện.
Nhưng vấn đề không nằm ở đó.

– ….Nhân loại, ta cảm nhận được sức mạnh của ngươi bên trong nó. Thứ hay làm cho ngươi mạnh như một bàn chân trước của ta! Ta cảm thấy sức mạnh giống thế! Nhân loại này, trước đây chúng lấy đi thứ gì đó của ngươi ư? Lũ người tồi tệ!

Một cái vương miện màu trắng.

Cale cất lời.

“Raon, thấy cái vương miện này có quen thuộc không?”
-…Hmm?

Raon im lặng một lúc trước khi hét lên kinh ngạc. Nhóc ấy vô thức vô hiệu hóa khả năng tàng hình của mình.

“Đầm lầy đen!”

Xác chết Rồng tại Đầm lầy đen.
Cái vương miện trắng này đã nằm trên đầu của cái xác đó..

Khi cậu chạm vào cái vương miện thì đó cũng là lúc Cale lấy được Hào Quang Thống Trị, một Sức mạnh cổ đại phù hợp để đi lừa đảo.

Lúc đó có một giọng nói khác chứ không phải Tảng Đá Vĩ Đại vang lên trong đầu Cale.
Một chất giọng quen thuộc, nhưng đã một thời gian dài rồi cậu chưa được nghe nó.
Cale nhớ lại giọng nói đó.

‘Ngươi biết cách dễ nhất để tước đi hơi thở của kẻ địch chứ?’

‘Nỗi sợ chính là đáp án’

‘Hãy dùng nó cho tốt!’

‘Đôi lúc, ngay cả sự dối trá cũng có thể cứu mạng ngươi. Muahahahah’

Đó là giọng từ chủ nhân cũ của Hào Quang Thống Trị.
Chất giọng đó đã nói lần đầu tiên sau một thời gian dài.

– Cái vương miện đó thích máu của Rồng.

Sau đó, nó im lặng.
Tảng Đá Vĩ Đại cũng câm nín.

Cale nhìn về phía Raon.

“Sao vậy, nhân loại?”

Lúc đó, Cale nói.

“Vứt nó đi.”

“Hả?”

“Không. Ta không thể để chúng tiếp tục giữ thứ này.”

Rồng Đen chưa từng thấy Cale cau mày khi nhìn vào thứ gì đó đắt giá như vương miện với viên ngọc lớn này.
Cale nghiêm mặt nói tiếp với Raon, người đang nghiêng đầu bối rối.

“Ta có nên bẻ nó không?”

Đây là lần đầu cậu chọn điều mà cậu không thích.

5 bình luận về “Chương 180: Đúng là ta đã lấy nó… Nhưng mà (2)

Bình luận về bài viết này