• Trans: Quạ, teo tạch rồi.
  • Beta: Ngự
  • Check: Celi 

_______________ 

Lên đi.
Những lời đó khiến Choi Han càng nghiêm túc gấp bội. Lần này, luồng aura cậu phóng ra đã dày đặc hơn hẳn.

“Đ, đ, đây-”

Tên Chỉ huy Chiến dịch không thể thốt nên lời.
Cái thứ hệt như một con rắn, không, một con ác quỷ đáng gờm này, chắc chắn là aura.

“Tại sao một bậc thầy kiếm thuật lại xuất hiện trong một con hẻm nhỏ thế này chứ?”

Mắt hắn liếc loạn cả lên.

Quân địch khoảng chừng 20 người.
Một con số rất nhỏ.
Giờ đang có khoảng 100 người trong cứ địa này, dựa theo số lượng thì phe của chúng nhiều gấp năm lần kẻ địch.
Thế nhưng, phe địch lại có một bậc thầy kiếm thuật.

“Ngài chỉ huy cứ điểm, chúng có vẻ như không phải Arm thật thì phải?”

Chỉ huy Chiến dịch không đáp lại câu hỏi của thủ trưởng, tuy nhiên, trong đầu hắn cũng đã có một kết luận.

Arm là kẻ thống trị thế giới ngầm vĩ đại nhất của lục địa phía Đông.
Đến cả tay sai của Mostue cũng biết về Arm. Thế nên việc nghĩ rằng ‘Arm hẳn phải có một bậc thầy kiếm thuật thực thụ trong hàng ngũ của chúng’ là một điều rất hiển nhiên.

Tất nhiên, hắn cũng đã nghĩ rằng có lẽ họ không phải Arm chân chính.

‘Nếu vậy thì tại sao một bậc thầy kiếm thuật lại phải mặc bộ đồ tàn tạ như vậy và giả thành Arm chứ?’

Một bậc thầy kiếm thuật, bất kể là đi đâu, đều sẽ được bảo đảm một cấp bậc cao ngất ngưởng.
Cớ sao một người như thể lại dùng giọng điệu kì cục để nói chuyện và mặc bộ đồ tơi tả như vậy tới đây?

Ngay khi tâm trí tên Chỉ huy Chiến dịch ấy rối thành một mớ hỗn loạn.
Cale chợt nghe thấy giọng nói trong đầu mình.

– Nhân loại! Nhân loại!

Là giọng của Raon.

– Nhân loại! Ta cũng sẽ làm việc tốt nữa! Ta sẽ cứu lấy lục địa phía Đông!

‘Nó quả là một nhóc Rồng vị tha.’

Raon hoàn toàn khác với con Rồng Cale đã từng đọc qua trong “Sự ra đời của Một Anh hùng”, con Rồng mà cuối cùng đã phát điên.

‘Chà, có lẽ đây mới chính là Raon Miru nhỉ.’

Cũng như việc cậu không phải là Cale Henituse thực sự, nhưng lại là Cale Henituse của hiện tại. Tương tự như vậy thôi.
Cale hờ hững đáp lại Raon.

“Đi tìm tiền đi.”

Ngay lập tức, lũ cướp đi cùng Cale thảng thốt nhìn về phía cậu. Cựu thủ lĩnh toán cướp là tên phản ứng mạnh nhất.

“À. Ta không nói với các ngươi. Tất cả các ngươi chỉ cần tiến lên trước thôi.”

Cale thản nhiên mặc kệ phản ứng của bọn chúng. Lũ cướp và tên thủ lĩnh tự hỏi, nếu không phải với chúng thì Cale đang nói với ai chứ, thế nhưng, chúng không lên tiếng.
Cale mặc kệ bọn cướp và nói tiếp.

“Tìm cả đá quý nữa.”

Tìm tiền và đá quý.
Raon đáp lại Cale.

– Nhân loại! Chúng ta đang lấy đi tiền bẩn của lũ người xấu sao? Mấy nay ta đã nghĩ ngươi rất lạ, nhưng ngươi thật sự là một người tốt đấy!

Cale điềm nhiên nói thêm.

“Ta sẽ cho nhóc ba đồng vàng.”

Sự im lặng bao trùm tâm trí Cale trong giây lát. Thế rồi, giọng nói đầy vui vẻ nhanh chóng vang lên.

– …Ta sẽ làm! Nhân loại, ta sẽ làm việc thật chăm chỉ!

“Đưa theo cả On và Hong nữa. Ba đứa mấy nhóc, mỗi đứa đều sẽ được ba đồng vàng.”

– Nhân loại, cứ đợi đi! Ta rất vĩ đại và hùng mạnh nên ta sẽ tìm được chúng sớm thôi! Ta sẽ tìm thấy mọi thứ!

Nhóc Rồng, thiết bị tìm kiếm tuyệt nhất thế giới đã hành động.
Kẻ địch cũng bắt đầu hành động rồi. Chỉ huy Chiến dịch hét to một lần nữa, thế nhưng giờ vẻ mặt của hắn đã vô cùng bình tĩnh và kiên quyết.

“Các ngươi thật sự là Arm sao? Sao các ngươi lại phục kích cứ điểm bọn ta thế này?”

Cale vừa toan trả lời. Tiếc thay, Choi Han vừa được lệnh lao lên đã nhanh hơn một chút. Cậu bước lên một bước và tự tin đáp lời.

“Bọn. Ta. Là. Arm. Chân. Chính.”

‘Hầyy.’

Cale vô thức đưa tay lên đỡ trán, còn người duy nhất không bị bất ngờ về điều này đã nhanh chóng di chuyển.
Cựu thủ lĩnh băng cướp núi Leeb bước lên trước Choi Han rồi hét lên. Hắn trông thì có vẻ dễ dàng tiến lên, thế nhưng thực chất đang liếc hết Choi Han đeo mặt nạ đến Cale, rồi mới nhanh chóng hiểu được cần phải làm gì.

“Ahahahaha! Lũ ngu ngốc khốn nạn các ngươi! Nhìn bọn ta mà các ngươi không biết được sao?”

Cựu thủ lĩnh băng cướp chỉ vào ngôi sao trắng và sao đỏ trước ngực rồi hét.

“Bọn ta là Arm thực sự! Bọn ta đến để tiêu diệt các ngươi! Kahahahaha!”

Ẩm! Ầm! Ầm!
Cựu thủ lĩnh băng cướp to gần bằng Toonka lao về phía cổng. Hắn ta hăng máu đến mức khiến cả mặt đất rung lên. Chỉ huy Chiến Dịch bị hắn làm cho bất ngờ, hét to với người của mình.

“Đóng cổng lại!”

Kéeeeeet- ầm!
Những đội viên đứng gần cổng nhanh chóng đóng chặt cổng vào. Chúng có thể hành động nhanh như vậy vì chúng đã lo về việc Arm gia tăng sức ảnh hưởng thế nào trong mấy tháng qua và đã chuẩn bị từ trước.

“Hoàn hảo! Chúng sẽ không thể phá cổng được!”

Chỉ huy Chiến dịch lập tức chỉ qua ba đội viên.

“Ngươi, ngươi, và ngươi! Lập tức đi gặp ông chủ, chỉ huy cứ điểm thứ nhất, và cả Hội Lính đánh thuê! Báo với họ về những gì đang xảy ra!”

Bậc thầy kiếm thuật đã xuất hiện.
Chỉ một chiến đội là không đủ.
Ngay lúc ấy.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ông vẫn nghe thấy tiếng ai đó đang chạy bên ngoài cổng sắt.

‘Hắn ta không dừng lại?’

Lúc ấy, đôi đồng tử Chỉ huy Chiến dịch trợn lên.

Đùnggggg!

Âm thanh lớn vang cả một vùng.
Cùng lúc đó, một phần của cánh cổng sắt bị đập cong.

Ai cũng có thể thấy rằng đó là do một cái rìu. Mảnh thép vỡ ra do bị một chiếc rìu lớn tác động. Chúng có thể nghe thấy tiếng cười lớn từ bên kia cánh cổng.

“Kahahahaha! Arm chân chính cứ tiến về phía trước! Bọn ta sẽ huỷ diệt tất thảy những thứ ngáng đường! Nói cho ngươi biết bọn ta sẽ chỉ tiến lên, tiến lên phía trước! Kahahahahaha!”
Chỉ huy Chiến dịch vô thức bật lại.

“Lũ Arm khốn kiếp điên khùng các ngươi.”

Cùng lúc ấy, ai đó thốt ra tiếng thán phục khe khẽ.

“Ồ.”

Là Cale.

“Hắn ta thực sự hài hước đấy.”

Cale vô cùng hài lòng với hành động của cựu thủ lĩnh toán cướp. Đây mới đúng là cách để làm loạn.
Choi Han cũng đã nhận ra gì đó khi quan sát hắn. Cựu thủ lĩnh băng cướp chuẩn bị vung cây rìu vào cánh cổng sắt một lần nữa cũng lén liếc qua, cố gắng nhìn phản ứng của Cale khi hắn chạm mắt với Choi Han.
Ngay khi hắn và Choi Han chạm mắt, cậu lên tiếng.

“Giờ thì tôi hiểu được một chút rồi.”

‘Hiểu gì cơ?’

Ngay trước khi hắn ta hỏi điều đó.

“Tránh ra.”

“Hả.”

Cựu thủ lĩnh băng cướp há hốc mồm rồi nhanh chóng di chuyển. Chứng kiến cảnh tượng sau đó khiến hắn thảng thốt thêm một lần nữa, thế nhưng, không ai có thể nghe thấy hắn vì một âm thanh khác đã át đi.

Ầmmmmmm!

Tiếng nổ tung của luồng aura đen quét sạch mọi thứ xung quanh.
Luồng aura bạo lực này khác hẳn với luồng aura bình lặng trước đó đã phá huỷ cánh cổng.

Vùuuuuuu-

Gió và những mảnh vỡ còn sót lại của cánh cổng sắt bay vụt đi trong không khí.
Cánh cổng sắt từng đứng đó đã không còn là một phần của thế giới này nữa. Cựu thủ lĩnh băng cướp khẩn trương đứng lên, nhìn xung quanh hoàn toàn im ắng và nhanh chóng cất lời.

“Ừm, ừm, hahahahahaha! Thấy bọn ta mạnh đến mức nào chưa?”

Những lời của hắn hoàn toàn không lọt vào tai Chỉ huy Chiến dịch.
Hắn đã nghe về bậc thầy kiếm sĩ, nhưng chưa được một lần thấy tận mắt. Hắn đã thấy một người lão luyện cấp cao, thế nhưng, người đó chẳng là gì với bậc thầy kiếm thuật này cả.

Chỉ huy Chiến dịch nhìn lên, không phải nhìn tên cựu thủ lĩnh băng cướp đang cười mà là nhìn vào bậc thầy kiếm thuật đeo mặt nạ, cậu thanh niên ấy mặc bộ đồ chỉ in độc một ngôi sao đỏ, hắn lên tiếng.
Khuôn mặt hắn cực kì nghiêm túc.

“Bọn ta có lính đánh thuê Leeb-An hậu thuẫn. Các người không lo sao?”

Thành phố Leeb-An là một trong số ít những thành phố tự do ở lục địa phía Đông. Hội Lính đánh thuê ở đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả lính đánh thuê ở lục địa phía Đông.

Arm đương nhiên mạnh hơn từng tên lính đánh thuê riêng lẻ.
Dù rằng Vua Lính đánh thuê ở Tây lục địa phía Đông, nhưng lính đánh thuê vẫn thường yếu hơn các lực lượng khác của lục địa. Vì hội lính đánh thuê tập hợp chủ yếu những người không được học đầy đủ bất kì môn võ thuật hay kiếm thuật nào.

Dẫu vậy, lính đánh thuê vẫn tồn tại để chiến đấu.
Họ thậm chí được dùng trong chiến tranh giữa các vương quốc.

Không có cuộc chiến nào không có lính đánh thuê góp mặt. Họ là một phần gốc rễ của bất cứ cuộc chiến nào. Thế nên thậm chí cả Arm cũng không thể công khai nhắm vào phe Mostue thân cận với Hội Lính đánh thuê.

Nhưng Chỉ huy Chiến dịch giờ đây đang phải đối đầu với những tên khốn tự xưng là Arm Chân chính, hoàn toàn mặc kệ hội lính đánh thuê. Bậc thầy kiếm thuật vừa chạm mắt với hắn đang đi thẳng về phía hắn, cậu ta trả lời.

“Lịch sử luôn có thể được viết lại. Trên con đường của một huyền thoại không tồn tại sự sợ hãi.”

Cale nhìn về phía Choi Han, cậu thấy khá thích thú.

“Có vẻ giờ diễn xuất của cậu ta không hoàn toàn tệ hại nữa. Cậu ấy tiến bộ một chút rồi đấy.”

Nhưng cựu thủ lĩnh băng cướp cũng cực kì nhạy bén, hiểu được ẩn ý đằng sau những lời của Choi Han.

‘Cậu ta nghiêm túc! Cậu ta hoàn toàn nghiêm túc! Cuối cùng thì mình đã dây phải kẻ nào vậy chứ?’

Hắn ta hơi buồn. Tuy nhiên, đã đâm lao thì phải ráng theo lao.

“Phải! Bọn ta, Arm Chân chính, sẽ tạo nên huyền thoại! Kekekekeke!”

Cale đã thay đổi cái nhìn về tên cựu tướng cướp này. Hắn là một kẻ cần thiết cho Arm Chân chính. Cậu rất hài lòng vì đã tìm được một người hữu dụng có thể đóng được nhiều vai khác nhau.

– Nhân loại! Ta hoàn thành nhiệm vụ rồi! Ta tìm được rồi! Có một cái két sắt trong phòng bí mật!

“Ồ.”

– Ta cũng đã tháo cửa két an toàn rồi! Ta, Raon Miru, vô cùng vĩ đại và hùng mạnh! Chúng ta giàu rồi!

Raon nói cho Cale biết về vị trí, và cậu từ tốn bước ra.
Cậu chỉ điềm nhiên đi thẳng về phía trước.

Chỉ huy Chiến dịch quan sát kẻ địch đang tiến lại gần hơn, chậm rãi lùi lại và hét về phía quân của mình.

“…Tất cả rút vào trong thành! Chúng ta sẽ cố trụ cho đến khi tiếp viện tới!”

Hắn chọn trốn vào trong thành sau khi chứng kiến sức mạnh của bậc thầy kiếm thuật. Hắn tin chắc rằng, dù bậc thầy kiếm thuật có mạnh tới đâu, cậu ta cũng không thể phá huỷ thành lũy vững chãi hơn hẳn cánh cổng sắt.

Tất nhiên, họ có thể dễ dàng phá huỷ toà thành, thế nhưng Cale không muốn làm vậy.

“Chúng ta đang chơi trốn tìm sao?”

Cựu tướng cướp chợt đổ mồ hôi hột khi nghe thấy lời Cale.

* * *

Cale thong dong rảo bước dọc hành lang tòa thành nằm ở góc thành phố Leeb-An.

“Hự!”

“Ưm.”

Cậu đã hơi lo khi thấy một người của cứ điểm Mostue thở dốc rồi ngã gục. Nhưng cậu cũng không thể dán mắt vào người đó quá lâu.

Một người khác đã nhảy ra từ một trong những căn phòng gần Cale, áp sát cậu. Hắn ta toan phục kích, nhưng Choi Han đã lập tức đối mặt với hắn.

Cậu nhanh chóng đánh vào gáy hắn ta khiến hắn bất tỉnh.

Sau đó, cậu nắm lấy cổ áo hắn và ném hắn về lại phòng, đóng cửa lại như thể nó vốn chưa từng được mở ra.

Rầm!

‘…Cậu ta không đùa.’

Choi Han nhanh gọn xử lý bất kỳ ai xuất hiện và cản đường họ tiến lên. Đồng thời cũng làm theo yêu cầu của Cale, không giết một ai, chỉ làm họ bất tỉnh hoặc gãy một hoặc hai cánh tay.

Thế nên Cale hơi lo.

‘Quá dễ dàng.’

Lẽ ra không nên dễ đến vậy.

Hiện Cale đang ở trên tầng cao nhất của thành luỹ này.

Tuy nhiên, cậu không nghe thấy nhiều âm thanh giao tranh diễn ra bên dưới.

Cũng không thể trách được. Cale đã để những người khác ở bên ngoài tòa thành.

Chỉ có Choi Han theo Cale đi vào trong thành luỹ. Khi thấy Chỉ huy Chiến Dịch tháo chạy về phía này, Cale đã bảo lũ cướp giả vờ xông vào khoảng năm phút, rồi liền quay trở lại quán trọ.

Tại sao?

‘Chúng ta cần hành động thật nhanh.’

Họ cần phải vơ vét nơi này và rút trước khi tiếp viện của địch đến.

Thế nên họ mới cần nhanh chóng xử lý kẻ địch. Có thể sẽ có thắc mắc rằng, lẽ ra sẽ nhanh hơn nếu Cale đưa cả lũ cướp theo cùng chứ, nhưng không, Cale đã có sẵn những đứa trẻ đáng tin cậy theo cùng rồi.

Ở bên trong toà thành yên tĩnh.

“Meoooo.”

“Meoo.”

Có hai chú mèo con nhảy ra từ màn sương trắng.

On và Hong.

Hai nhóc mèo đi cùng Raon đã sử dụng sương mù và chất độc của chúng để rải độc gây tê liệt và buồn ngủ khắp toà thành ngay khi Chỉ huy Chiến Dịch lủi vào đây. Quyết định rút vào trong thành mà không tính đến việc này của hắn ta đúng là quyết định tệ hại nhất từ trước đến nay.

Kéttttt. Kéttttttt.

Cale đang đi qua hành lang gỗ. Trước mặt cậu chỉ có một cánh cửa. Cậu để On và Hong rải độc gây tê liệt và buồn ngủ khắp toà thành cũng là có lý do.

Cậu muốn để kẻ mạnh và mấy vị thủ trưởng có đủ thời gian để trốn lên đỉnh thành luỹ này.

Những kẻ đó cần phải gục dưới tay Choi Han.

Kétttttt.

Cale dừng bước. On và Hong chậm rãi lùi lại và ẩn vào trong bóng tối.

Choi Han nhấc một chân lên ngay khi Cale quay về phía cậu.

Rầmmmm!

Cánh cửa ăn một đạp vỡ tan.

Cale lại tiến lên đằng trước, vật cản đã biến mất, cho phép cậu thấy được người ở bên trong.

“Kh, không!”

Chỉ huy cứ điểm run rẩy sợ hãi.

Mắt hắn dán chặt lấy Cale và Choi Han, cả hai đang mang trang phục đen giống hệt nhau. Xung quanh Choi Han phủ một luồng aura đen, cậu đưa đôi mắt đen nhìn chằm chằm tên Chỉ huy Chiến dịch.

Sương mù trắng chầm chậm tràn vào phòng từ phía sau hai người họ.

Chỉ huy Chiến dịch là người đầu tiên chạy lên được tầng cao nhất, hắn đã phải chứng kiến thuộc cấp của mình gục ngã xuống đất suốt quãng đường trốn chạy.

“Ngươi, các ngươi-!”

Ông thấy rõ màn sương trắng chậm rãi chuyển màu đỏ.

Màu đỏ rực ấy khiến ông thấy lo sợ.

“Các ngươi, lũ, lũ ác quỷ khốn kiếp!”

Việc họ có đến từ Arm hay không đã không còn quan trọng nữa.

‘Liệu mình có thể sống sót không?’

Một bậc thầy kiếm thuật và sương độc. Hắn không kìm được mà sợ hãi tột độ. Chỉ huy cứ điểm nhìn cậu thanh niên với đôi mắt nâu đỏ, người được bậc thầy kiếm thuật bảo vệ, đang cúi xuống trước mắt ông.

“Ác quỷ sao?”

Cậu ta có vẻ khó chịu khi bị nói là ác quỷ. Rồi cậu nói tiếp như thể đó là một lời cáo buộc hàm hồ.

“Bọn ta là những người yêu hoà bình và công lý.”

Chỉ huy cứ điểm sợ hãi cậu thanh niên đang phun ra những lời nhảm nhí này. Tại sao ư?

Vì sương đỏ càng ngày càng tới gần hắn, mỗi khi cậu ta cười thêm một chút.

Dẫu vậy, hắn cũng không thể di chuyển.

Luồng aura đen của bậc thầy kiếm thuật đang ở ngay trên cổ ông.

“Aa, aa, aa-”

Sương đã chạm đến tận cổ họng.

Mắt thấy cậu thanh niên với đôi mắt nâu đỏ bỗng bước lên, chỉ huy cứ điểm ngập trong sợ hãi. Và rồi hắn trợn tròn mắt.

Ầmmmm!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên.

“Sa, sao hắn ta lại biết được!”

Hắn hoảng hốt đến nỗi quên khuấy sương độc phía trước mình.

Cale, cậu thanh niên với đôi mắt nâu đỏ đã đứng sát bức tường trong góc phòng của chỉ huy cứ điểm, khi một quả cầu mana bất ngờ xuất hiện và phá huỷ một phần tường đó.

Phía sau nó hiện ra một căn phòng nhỏ.

Một căn phòng bí mật.

Là nơi chỉ có ông chủ và năm chỉ huy cứ điểm cấp cao nhất biết tới.

Là nơi chứa đủ loại tài liệu và tiền bẩn.

Kẻ địch đã nhắm thẳng vào điểm này.

Chỉ huy cứ điểm chạm mắt với Cale.

‘Một quả cầu mana. Hắn là pháp sư ư?’

Hắn nhớ lại quả cầu mana ấy và thắc mắc về thân phận của cậu, tuy nhiên, đấy không phải vấn đề. Hắn liếc qua màn sương đỏ rồi vội vã hét lên.

“Tại sao ngươi lại biết được chứ! Trừ khi ai đó nói với ngươi về nó-”

Chỉ huy Chiến dịch bỗng im bặt, ông ngẫm lại những gì ông vừa nói.

‘Trừ khi ai đó nói với ngươi về nó.’

Phải, đây là nơi không ai có thể biết được trừ khi ai đó nói cho biết.

Chỉ có ông chủ và năm người cấp cao nhất biết về nơi này. Ban đầu vốn là bảy người cấp cao nhất, tuy nhiên, hai người đã chết trong trận chiến chống lại Arm khi bị chúng đoạt mất lãnh thổ.

“Lẽ nào…?”

‘Có gián điệp trong hàng ngũ chúng ta?

Một gián điệp ẩn trong năm người cấp cao nhất, thậm chí có thể là ông chủ?’

Chỉ huy cứ điểm là người xếp thứ năm, cũng là Chỉ huy Chiến dịch, ông nhìn về phía Cale, cậu cười khiến đôi mắt cong lên.

Cale nhìn về phía ông và nói ra sự thật.

“Đúng đấy. Có kẻ đã nói với ta.”

– Ông nói đúng! Ta đã nói với hắn! Ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh! Không phải vì ba đồng vàng khiến ta làm nhanh hơn thường lệ! Mà vì giờ ta đã vĩ đại hơn rất nhiều!

Cale có thể nghe thấy tiếng của Raon, nhưng chỉ huy cứ điểm thì không. Hắn ta bắt đầu trở nên nghi ngờ những kẻ cấp cao khác trong tổ chức của chúng.

Cale đã nhắm đến điều này.

Thế nên cậu mới không giết ai cả. Phe Mostue sẽ sớm bị tiêu diệt một cách chậm rãi. Hơn nữa, việc này sẽ kích nổ cuộc chiến giữa lính đánh thuê và Arm.

Cale nói nhỏ với chỉ huy cứ điểm, hắn ta sẽ đóng vai trò quan trọng với họ trong tương lai.

“Ngủ ngon.”

“Hự.”

Sương mù đỏ che phủ mặt hắn.

Cơ thể chỉ huy cứ điểm dần dần tê liệt. Dường như còn có thuốc ngủ khiến hắn từ từ lịm đi. Điều cuối cùng hắn thấy trước khi bất tỉnh là cảnh Cale bước vào căn phòng bí mật.

Hắn ta ngất đi khi đang tức giận tên gián điệp và những tên khốn Arm Chân chính này.

Thế nên hắn không thể nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo.

Cạch.

Cale mở két an toàn trong căn phòng bí mật.

Nó rơi ra khá dễ dàng vì Raon đã phá nó từ trước.

“Hừmm.”

Phải vất vả lắm Cale mới ngăn được khóe miệng mình đang nhếch lên vì vui sướng.

– Nhân loại, là vàng! Trang sức! Còn có rất nhiều đồng vàng nữa! Kẻ xấu đó có nhiều tiền quá!

Có khá nhiều tiền ở đây.

Đặc biệt, có rất nhiều vàng thỏi.

– Nhưng nhân loại này! Không phải ngươi nói đây là cứ điểm yếu nhất sao? Thế có nghĩa là chúng ta sẽ lấy thêm nhiều tiền nữa từ kẻ xấu hả?

Giọng Raon vang vọng trong đầu Cale, cũng như giọng một người khác nữa.

Chủ nhân của Lửa Huỷ diệt thấp giọng phát biểu.

– Vung tiền đi. Vung tiền một cách vinh hạnh.

Khóe miệng Cale nhếch lên.

– Vung tiền một cách hạnh phúc.

Nghe tiếng Lửa Huỷ diệt khiến Cale không thể nhịn thêm được nữa.

“Hahahahaha!”

Cậu vui vẻ vô cùng.

Đã rất lâu rồi Cale mới cười thành tiếng. Cậu mừng rỡ. Lúc nào có được tiền miễn phí cũng vui cả.

– Nhân loại! Ngươi trông hạnh phúc lắm!

– Vung tiền một cách hạnh phúc. Hehehehe.

Giọng của Raon và Lửa Huỷ diệt trở thành bản nhạc nền tuyệt đẹp với Cale. Cậu vui vẻ lắng nghe rồi mới nói với Choi Han và mấy đứa nhỏ trung bình chín tuổi.

“Rút thôi.”

Họ đã phá cửa và lấp đầy toà thành bằng sương độc.

Một trong những cứ điểm của Mostue đã bị cướp sạch trong chưa đầy 25 phút. Tuy nhiên, quân tiếp viện và thành viên của Hội lính đánh thuê, những kẻ đến quá muộn sẽ thấy rằng không ai bị thương hay mất mạng.

Dẫu vậy, chúng vẫn thấy được đôi mắt đỏ ngầu của chỉ huy cứ điểm.

“Ch, chúng ta phải bắt sạch lũ ác quỷ khốn kiếp đó!”

Chỉ huy cứ điểm cũng đã tới gặp ông chủ phe Mostue và báo cho ông ta về tên gián điệp. Sắp tới, một việc lớn sẽ nổ ra trong thế giới ngầm của thành phố Leeb-An này.

Quên đi tất cả những việc ấy, ngày hôm sau, Cale đã mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản mà sạch sẽ cùng với quần dài màu be, cậu mỉm cười rạng rỡ.

“Ái chà, không phải cậu thanh niên lần trước đây sao?”

Bà chủ tiệm bánh gần quán trọ nhớ rằng đã gặp Cale vài ngày trước. Dù cậu đã tiếp quản nhà trọ không mấy lâu đời này, bà vẫn có ấn tượng rất tốt với chàng trai trẻ tuổi đã nói sẽ cố gắng hết sức.

“Cuối cùng cậu cũng tính mở cửa quán trọ rồi ư?”

Cale trông bộ dáng có vẻ đã giàu có hơn nhưng vẫn ăn mặc giản dị, lễ phép nắm lấy tay bà.

“Vâng thưa bà. Chúng cháu sẽ khai trương vào chiều nay.”

Bà chủ tiệm có thể thấy “Quán trọ Hy vọng và Yêu thích Phiêu Lưu” phía sau Cale đã được trang hoàng cho buổi khai trương.

Cale đứng ở trước cửa quán trọ.

Hôm nay là ngày họ khai trương nhà trọ đầu tiên ở lục địa phía Đông của họ, cũng là căn cứ đầu tiên của Arm Chân chính.

– Nhân loại ngươi đang cười như Thánh tử Jack vậy! Giờ chúng ta sẽ kiếm tiền bằng nhà trọ này nhỉ!

Cale nghe thấy lời Raon, và tiếp tục giả làm một chủ quán trọ nghiêm chỉnh.

8 bình luận về “Chương 271: Thân ái (4)

Bình luận về bài viết này