Chương này được đăng vào ngày 24/7 theo nguyện vọng của bạn Seth Mortals. Cầu cho kết quả của bạn đạt được như ý mình muốn nhé ❤

  • Trans: Đọa.
  • Beta: Ngự.
  • Check: Kei.

Con đường dẫn đến cổng thành phía Bắc. Cale quan sát xung quanh.

– Nhân loại! Đâu đâu cũng có những bính lính đang cải dạng, giả bộ như họ không phải là lính!

Nơi này nhất định là một khu chợ ồn ào và náo nhiệt ở thủ đô. Chỉ bằng một cái liếc mắt, Raon đã có thể nhận ra những kẻ mà nhóc nghi ngờ là lính lác và kỵ sĩ trong đây. Ánh mắt của nó hướng về phía cổng thành phía Bắc.

– Trừ mấy kẻ đang cải trang thì ai nấy đều trông tử tế lắm! Coi cái bản mặt của chúng kìa, chẳng tử tế chút nào! Trông thật là cứng nhắc!

‘Đúng là như vậy thật.’

Cale hoàn toàn hiểu được những trái tim đang nơm nớp sợ hãi của bọn lính Đế quốc, những kẻ đang ẩn mình quan sát xung quanh khu chợ trong khi giả dạng.

Thủ đô của Đế quốc.
Nơi này chìm trong sự yên bình lạ thường.

“A.”

Cale nhìn Choi Han, Mary, Tasha và Eruhaben đang đi theo sau cậu ở đằng xa, nhưng sau đó lại chuyển sự chú ý qua một bên khi có một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu.

Khu chợ sầm uất.
Một vị trí thuận lợi, là nơi mà chưa có bất kỳ một tên lính cải trang nào cả.
Là một địa điểm hoàn hảo để thoải mái trò chuyện.

Cậu bí mật hỏi một câu.

“Ngươi nghe được tin về ta bằng cách nào?”

Cậu bắt gặp đôi mắt Billos đang run rẩy nhìn mình.

‘Tên Vương Thái tử khốn kiếp này!’

Cale tự hỏi Alberu đã làm gì mà khiến cho đồng tử của hắn ta run rẩy nhiều đến vậy.

‘Anh ta thả tin đồn bằng cách quái nào vậy?’

“Chả là… tin tức đến từ phía Bắc.”

‘Hở?… Phía Bắc ấy hả? Đợi chút. Chắc không phải là hắn đang nói đến phía bắc Đế quốc đâu nhỉ?’

“… Là phía Bắc của Tây đại lục à?”
“Vâng, đúng vậy thiếu gia.”

Billos gật đầu với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Tin tức được bí mật lan truyền quanh các thương nhân của phía bắc và giờ số người biết về tin tức đó đã rất nhiều. Thông tin chắc sẽ được lan truyền cho người dân của Đế quốc sớm thôi.”

Vẻ mặt của Cale càng lúc càng trở nên kỳ lạ hơn.
Khi nghĩ về phía Bắc thì có một gã xuất hiện ngay trong tâm trí của cậu.
Giờ ngẫm lại thì cái gã ấy vẫn chưa chịu liên lạc với cậu.

“Tôi sẽ không tin lời đồn đó nếu như nó xuất phát từ Đế quốc hay Vương quốc Roan.” 

Billos rùng mình, chỉ nghĩ về cái thời điểm ấy thôi cũng thật là kinh khủng, rồi hắn nói tiếp.

“Cũng có kẻ đồn rằng sau khi Liên minh phương Bắc bị Vương quốc Roan đánh bại, nhân lúc Tư lệnh Cale Henituse vắng mặt nên đang chuẩn bị cho cuộc phản công, bởi vậy tôi đã rất lo lắng.”

Vẻ mặt của Cale càng lúc càng lạ hơn.

“… Sự vắng mặt của ta sao?”
“Đúng là thế. Tôi nghe nói rằng ngài đã nôn ra máu và…”

Billos có vẻ hơi ngượng ngập, cứ như tin tức hắn ta nghe được về Cale quá mức khủng khiếp.

“… Không thể đứng vững nổi vì chân tay đều run đến lẩy bẩy.”

Hắn lo lắng nhìn Cale.

“Tôi nghe nói tình trạng hiện giờ của ngài đang giống như đa số những người sở hữu quá nhiều năng lực cổ đại ở trong quá khứ, có xung đột xảy ra ở bên trong cơ thể của họ dẫn đến… ờm, tôi còn nghe được kết cục của họ sẽ chỉ có cái chết mà thôi. Mấy điều đó không phải là thật đâu nhỉ?”
“Hừm, điều đó đúng đấy.”
“… Sao cơ ạ?”

Khuôn mặt trông ý chóc heo đất của Billos tái mét. Vậy nhưng lúc ấy Cale không có thời gian để chú ý đến Billos.

– Nhân loại! Có một tin nhắn đến từ Vương Thái tử!

Cale không chú ý là vì những lời của Raon.
Raon đọc tin nhắn của Vương Thái tử vào tâm trí cậu.

– Ta đang bận rồi. Ta sẽ gọi lại cho cậu sau.

‘… Cái gì cơ? Tôi cũng đang đầu tắt mặt tối đây mà?’

Cale ngừng lại khi nghe được cái tin nhắn tiếp theo, ngay lúc nó được đọc lên, cậu lập tức cau mày.

– Tin đồn trở nên như vậy sau khi ta chấp thuận ý kiến của Lữ đoàn trưởng Clopeh. Thật là xấu hổ mà.

‘Gì nữa đây? Anh ta nghe theo ý kiến của ai cơ?’

“Thiếu gia à, c, có phải là bằng một cách tình cờ nào đó mà ngài đang cảm thấy không khỏe chăng?”

Billos tiến đến gần Cale hơn một chút với vẻ mặt tái mét.
Nhưng mà Cale lại không nghe thấy tiếng của hắn. Cậu chỉ nghe thấy giọng nói của Raon đang không ngừng vang lên trong đầu.

– Clopeh điên khùng cũng gửi tới một tin nè.

‘… Ôi trời.’

– Tôi sẽ để tên tuổi của ngài Cale được ghi chép trong lịch sử. Tôi sẽ khiến cho con đường trở thành huyền thoại của ngài thành một điều vĩ đại.

‘… Trời đánh thánh vật.’

“Cái tên điên này-”
“Gì ạ? Tôi chỉ đang cố giúp thôi mà.”

Billos cứng người vì sợ hãi. Hắn như vậy là bởi vẻ mặt của Cale chợt trở nên vặn vẹo.
Ngay lúc ấy, ký ức về một Cale lúc mười sáu tuổi hồi xưa, được biết đến là tên vô lại của lãnh địa Henituse và là người đã quăng một chai rượu rỗng vào đám tội phạm lướt qua tâm trí hắn.

Vẻ mặt hiện giờ của Cale trông vô lại y hệt cái thời đó.

“T- thiếu gia?”
“… Không, không có gì đâu.”

Cale xua tay và vẫy tay ra hiệu cho Billos nhanh chóng di chuyển tiếp.
Billos không hiểu tại sao Cale lại xử sự như vậy, nhưng hắn nghĩ rằng bây giờ mình không nên chọc tức Cale, vì vậy hắn nhanh chóng dẫn đường. Cale đi theo hắn và nghĩ.

‘Cái tên khốn thần kinh này đã làm gì rồi?’

Rốt cuộc thì sự thật được tạo nên bởi sự hợp tác giữa Vương Thái tử Alberu và Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh toàn là những tin tức khủng khiếp liên quan đến Cale.

‘… Việc lựa chọn lan truyền tin đồn ra từ phía Bắc là một quyết định sáng suốt, cơ mà…’

Tin đồn bắt nguồn từ ba vương quốc ở phía Bắc, ba vương quốc ấy phải hợp tác ngoài mặt với Vương quốc Roan chỉ vì họ không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy nên, nếu tin đồn liên quan đến sự sống chết của Cale bắt nguồn từ phía Bắc sẽ dễ dàng khiến cho các bên thứ ba và đồng minh của họ tin tưởng hơn.

– Nhân loại! Ta nghĩ là tên Clopeh đã mất trí rồi!

‘Ta biết mà, nhỉ?’

– Hắn nói rằng hắn đang cử các Thánh Kỵ sĩ qua! Nhưng chúng ta không có Thánh Kỵ sĩ mà, đúng không?

‘Hả?’

Cale nhớ lại Clopeh và các kỵ sĩ Wyvern đã chiến đấu đánh trả lại Đế quốc trong trận chiến ở Lâu đài Maple.

‘… Tên khốn này-’

Khóe miệng Cale nhếch lên. Clopeh thực sự điên rồ một cách thông minh đúng như cậu đã mong đợi.
Vào chính lúc ấy.

“Meooo.”

Một chú mèo kêu lên.
Cale quay đầu lại sau khi rời khỏi khu chợ và đi đến nơi không thể nhìn thấy cái cổng thành phía bắc.

Nơi mà Cale đi đến là một trong những khu dân cư yên tĩnh không gần với cổng thành, cũng không mấy gần với khu chợ và đường chính.
Một dáng vẻ thu mình lại trong con hẻm tối thui và hẹp đang nhìn chằm chằm Cale.

“Meoooo.”

Cale đến gần chú Mèo với một nụ cười trên môi.

Đó là một con mèo lông ngắn màu đỏ.
Trên lưng nó buộc một chiếc túi nhỏ xinh.

Chú Mèo nhảy vào vòng tay Cale trong lúc cậu gỡ cái túi ra.

“Đã được một thời gian rồi nhỉ, Ngài Rex.”

Dù đang là tội phạm bị truy nã vì đã âm mưu giết Phó Tháp chủ, nhưng Rex vẫn có thể lén đi quanh thủ đô của Đế quốc bằng hình dạng của một con Mèo.

“Meoooo.”

Ngài Rex chậm rãi vỗ vài lần vào vai của Cale bằng chân trước như là một lời chào hỏi.
Cale cầm lấy cái túi được cột vào Rex trong hình dạng Mèo.

– Nhân loại! Đó là một cái túi trữ vật!

Cái túi trữ vật chắc chắn là chứa các thiết bị lưu giữ video được chuẩn bị bởi Fressia.

Khi giữ lấy chú Mèo và cái túi trong tay thì Cale tiến vào cái hẻm tối thui mà chú Mèo ban nãy đứng ở trong.

Sau đó mắt cậu ra hiệu cho nhóm của cậu đang ở đằng xa.

‘Đi thôi.’

Sau đó mana từ Eruhaben và Raon bắt đầu dâng lên, ngay lập tức biến Cale và nhóm trở nên vô hình.

***

“Nó đây sao?”

Phía bên ngoài của cổng thành phía bắc thủ đô.

Phép tàng hình trên người đàn ông tiêu biến khi giọng hắn vang lên từ một cái cây trông đặc biệt cứng cáp giữa một đám cây rậm rạp.

“Đúng thế, chính là nó thưa thiếu gia.”

Billos, người vượt qua được mấy bức tường thành nhờ phép bay của Raon, ngượng nghịu gật đầu trong khi giữ chặt lấy cái thân cây như thể nó là phao cứu sinh của hắn.

Cale lờ Billos đang hoảng hốt vì phép bay quá nhanh và dán mắt vào một nơi.
Đó chính là khu rừng khi đi qua cổng thành phía bắc là có thể thấy.

Có một khu vực mở, nhỏ, ở bên trong khu rừng.
Những bông hoa dại xinh đẹp và thùy mị mọc khắp nơi đó vì hiện tại đang là mùa xuân.

Một số người thợ săn cũng đang ngẫu nhiên nghỉ ngơi dưới một số gốc cây. Dù nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng là một khung cảnh yên bình.

Cale nghe thấy giọng của Eruhaben trong khi đang nấp cách xa khu vực đó một khoảng.

“Chúng không phải là thợ săn. Mà là kỵ sĩ.”
“Đúng là vậy.”

Choi Han cũng đồng ý với điều đó.

“Mặc dù trông như đang thư giãn nhưng cơ thể của họ lại căng cứng, họ cảnh giác về bất cứ tên xâm nhập nào.”

Khóe miệng Cale ngấm ngầm nhếch lên.
Cậu nhìn Billos.
Billos chuyển ánh mắt khỏi người thợ săn mà hắn đang nhìn và nhanh chóng nói.

“Khuôn mặt đó, khuôn mặt đó!”

Hắn chỉ vào một trong năm người thợ săn.

“Hắn chắc chắn chính là tên kỵ sĩ đã đi cùng với gã y sĩ.”

Billos thì thầm với vẻ mặt phấn khích.

“Tôi nghĩ đây chính là chỗ của lối đi bí mật.”

Lối đi bí mật.

Khuôn mặt của chú Mèo, Ngài Rex, đang ở trên vai của Cale tối sầm lại sau khi nghe được những lời đó.

Anh đã trốn thoát khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim qua mấy cái cống rãnh. Có một cái lối đi bí mật ở nơi này.

Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho lông Ngài Rex dựng đứng lên.

‘Mình tự hỏi có gì ở đó.’

Có thứ gì đang diễn ra bên trong Tháp Chuông, nơi anh sẽ ghé thăm lần đầu tiên sau mười lăm năm ròng?

‘Chị gái và anh trai của mình-’
‘Họ-’

Rex không thể nào nghĩ thêm được nữa.

“Ta có thể thấy được.”

Rex quay đầu lại.
Người đàn ông tuyệt đẹp với mái tóc màu vàng kim bình tĩnh tiếp lời.

“Lối đi bí mật được bao phủ bởi ít nhất là ba phép ảo ảnh cấp cao nhất.”
– Đúng vậy! Ông Rồng vàng đã thấy được chính xác như vậy!
“Ngoài phép ảo ảnh ra còn có thêm ma thuật báo động. Có ai đó đã thiết lập ma thuật báo động như thế này, nếu có người cố phá vỡ ma pháp ảo ảnh thì nó thông báo cho những người ở bên trong Tháp Chuông.”
– Ông Rồng vàng nói rất chuẩn!

Cale lặng lẽ lắng nghe và rồi thẳng thừng hỏi một câu.

“Đó chẳng phải là vấn đề, đúng không?”

Ngay lúc ấy, cậu nghe thấy giọng của hai con Rồng vang lên trong đầu.

– Ta là một con Rồng.
– Ta là Raon Miru vĩ đại! Nhân loại, ngươi vẫn chưa hiểu được điều đó sao?!

Cale mỉm cười và nhẹ nhàng ra hiệu cho Ngài Rex, người chậm rãi nhảy vào trong vòng tay Cale.
Cale vuốt ve bộ lông Mèo và lên tiếng.

“Vậy thì chúng ta sẽ lặng lẽ tiến vào chứ?”

Rex và Billos có thể thấy nó.
Một nụ cười không mấy thân thiện xuất hiện trên mặt Cale.

“Tôi không thích bị thương, mọi người biết đấy.”

Mèo và thương nhân phúng phính nuốt nước bọt.

***

“Chúng ta đang trong tình trạng khẩn cấp. Dù chỉ là một chốc lát cũng không được lơ là cảnh giác.”

Bên cạnh cánh đồng hoa.

Bốn tên thợ săn tụ tập lại ở dưới cái thân cây to nhất. Người đang nằm ườn ra, người thì ăn uống, người bảo dưỡng cho đống cung tên săn bắn. Họ nhìn về phía người thợ săn đang nói và đáp lại bằng một vẻ mặt chẳng chút bận tâm.

“Đương nhiên rồi.”
“Tôi sẽ bẻ cổ của kẻ dám bén mảng đến đây trong một chiêu-”

Soạt. Soạt.

Tên thợ săn đang nằm dưới tán cây giật mình, im bặt.
Và rồi anh ta chuyển hướng nhìn, tay chụp lấy thanh kiếm rõ ràng thuộc về kỵ sĩ Đế quốc nhưng được bọc kín và ngụy trang bằng mảnh da đã sờn từ lâu.

Soạt. Soạt.

‘Một? Hai? Không, có ba người.’

Soạt. Soạt

“Ồ, nơi này trông có vẻ là một nơi tuyệt vời để ngắm hoa- á.”

Người đàn ông trẻ vừa đặt chân vào khu vực này đột nhiên đứng hình, mặc dù trước đó còn vô cùng phấn khích. Mắt của cậu ta mở to.
Cậu ta trố mắt ra nhìn, dường như là đã bị giật mình bởi diện mạo của những người thợ săn. Một chàng trai có mái tóc nâu và đôi mắt nâu.

“Meeoo.”

Con Mèo màu đỏ trong tay cậu ta cứ liên tục nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải.
Đằng sau cậu ta là một người đàn ông ú mập đang mang theo một số lượng bánh táo không thể xác định.

“… Gì đấy?”

Người cuối cùng, là một người trông trẻ hơn vài tuổi so với thanh niên ở phía trước, mang cùng màu tóc nâu và đồng tử nâu giống như người đó. Cậu ta tiến vào cánh đồng hoa, phản ứng lại với câu hỏi cộc lốc của một tên thợ săn.

“Không, chỉ là….”

Thanh niên đứng đầu gãi quả tóc màu nâu và liên tục đảo mắt, như thể cậu ta đang sợ hãi vậy.

Năm người lính cải trang nhìn chằm chằm vào ba kẻ lạ hoắc vừa mới tiến vào cánh đồng hoa, rồi họ tiếp tục nằm lại mặt đất, người thì ngồi xuống, vẫn tiếp tục vờ là một nhóm thợ săn thông thường.

Chỉ có duy nhất đội trưởng đội kỵ sĩ đứng dậy và cộc cằn nói.

“Trẻ con nên bấm nút biến khỏi chỗ này. Đây không phải nơi để ngắm hoa, mà là chỗ nghỉ ngơi dành cho các thợ săn. Biết điều thì đừng làm phiền bọn ta.”

Xào xạccc-

Những chiếc lá đung đưa trước làn gió xuân.

“Sao ạ? Ồ không, chúng tôi không có ý định làm phiền mọi người. Chúng tôi chỉ mới ở trong thành phố và thời tiết rất là đẹp cho nên-”

Tên thợ săn phớt lờ thanh niên gầy gò đang ôm Mèo, trông sắp bật khóc đến nơi nhưng vẫn cố phản bác lại lời của hắn.

‘Bọn họ còn quản lý cái cổng thành hẳn hoi không thế? Làm ăn kiểu gì mà để mấy tên khốn này nô đùa bên ngoài thành phố vậy?
Chẹp, chắc họ để mấy thường dân này ra ngoài vì bọn họ không phải thương nhân hay quan chức cấp cao.’

Người thợ săn bực mình gắt lên.

“Câm miệng lại. Đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của một thợ săn và biến ngay cho khuất mắt ta đi chứ? Đây không phải nơi cho các người ngắm hoa.”
“Vậy thì ta có thể ngắm một trận đánh không?”

‘Cái vẹo gì cơ?’

Người thợ săn thấy vẻ mặt của người thanh niên thay đổi ngay lập tức. Ngay lúc anh ta cảm thấy điều đó, có một chuyện bất chợt xảy ra.

Xào xạcccc-

Khoảnh khắc tán lá bắt đầu đung đưa…

“Hự!”
“Á!”

Vô số xương trắng bắn lên từ dưới mặt đất và chụp lấy mắt cá chân của đám thợ săn.
Đồng thời, nhiều mảnh xương khác cũng bắn ra, vồ lấy bịt miệng chúng.

“Á!”
“Ư, ưmmm!”

Xào xạcccc.

Trên cái cây to lớn mà đám thợ săn đang dựa vào bỗng xuất hiện một kẻ khác.
Cô ấy đang ở trong tư thế treo lộn ngược trên một cành cây to, cười toe toét với bọn chúng.

Vútttt.

Bốn mũi tên gió to lớn được đặt lên cung tên và hướng về phía bốn gã thợ săn.

Và người cuối cùng.

Người đàn ông mới nãy vừa gắt lên với Cale – chàng trai trẻ măng với mái tóc nâu sẫm.

Anh ta đã bị nốc ao rồi.

Cale nhìn người đàn ông đã bị hạ gục và vỗ vào vai cậu trai có cùng màu tóc với mình.

“Cậu thực sự rất nhanh đó.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Cale-nim.”

Choi Han nhẹ nhàng mỉm cười.

Tên thợ săn đại diện đã bất tỉnh sau khi bị Choi Han hạ bằng một chiêu.

Cale tiến lại gần bốn tên thợ săn, kẻ nằm kẻ ngồi, đang co mình lại khi đối mặt với cậu.

Vào thời điểm đó, cậu nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo.

“Có rất nhiều xác chết ở dưới cái cây này, do vậy nên có rất nhiều xương sử dụng được.”

Trước những lời của cô, Cale cảm thấy cơn phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực, rồi hỏi mấy tên thợ săn một câu.

“Các ngươi hẳn đã giết rất nhiều người để bảo vệ nơi này nhỉ?”

Mary điều khiển những chiếc xương nằm dưới cái cây mà đám thợ săn đang nghỉ ngơi, hay cũng chính là nấm mồ của những người mà họ đã giết.

“Ưm!”
“Ư, ưm!”

Cale rời mắt khỏi đám thợ săn đang cố nói điều gì đó, và đứng lên đưa ra một chỉ thị.

“Đánh ngất và trói bọn chúng lại đi.”

Mary, Tasha, và Choi Han sẽ lo liệu việc đó.
Sau đó Cale nhìn sang bên cạnh và tiếp tục nói.

“Tôi sẽ để việc đó lại cho ngài.”

Cậu nhìn thấy bụi màu vàng kim bao phủ cánh đồng hoa.
Bụi màu vàng kim bay tán loạn ra mọi nơi mỗi khi mà Eruhaben búng tay.

“Hở? Ồ!”

Billos trợn to mắt lên khi mà hắn ta đang trả mấy cái bánh táo lại cho Raon.
Nó đang tan chảy.

Ánh sáng vàng kim chạm đến đâu, cảnh vật tan chảy đến đó.

Các thần chú ma thuật ảo ảnh cũng dần tan chảy.
Báo động không hề kêu lên.

“Ta sẽ duy trì phép báo động.”

Kẻ thù sẽ nghĩ rằng lối đi bí mật vẫn còn an toàn bởi vì báo động không vang lên.

“Họ đặt chúng khá sâu.”

Eruhaben nhìn cảnh cánh đồng hoa đang tan biến.

Một lớp.
Hai lớp.
Rồi ba lớp ảo ảnh đã được gỡ bỏ.

Cale chạm mắt với Rồng Vàng vào giây phút ba lớp cảnh vật tan biến đi.

“… Sẽ không dễ dàng đâu.”

Rồng cổ đại nói thẳng khi ông cố xác định cấp bậc kỹ năng của tên Tháp Chủ, người có khả năng là Lich.

Tuy nhiên, ông ấy nhếch môi và lùi lại sau khi nhìn thấy Cale mỉm cười với mình.
Mana vàng kim biến mất khỏi nơi mà ông ấy bước ra xa.

“… A.”
“Ưm.”

Lúc trông thấy khung cảnh xuất hiện, cả Tasha, Mary lẫn Choi Han đều nuốt nước bọt, nhưng lại chẳng thể cất nên lời. Tasha là người đầu tiên mở miệng.

“Có rất nhiều sự hiện diện của cái chết đang đến gần.”

Cánh đồng hoa đã biến mất, thay vào đó, một lối vào to lớn màu đen xuất hiện trên mặt đất.

Đó là một lối vào dẫn xuống lòng đất.
Tối đen như mực.

“… Tôi ngửi thấy mùi gì đó tương tự như tuyệt vọng đen.”

Tasha quay đi khỏi cái lối dẫn vào lòng đất tối om, lối vào này khiến cô cảm thấy bản thân đang đối mặt với một thứ gì đó cực kì kinh tởm, rồi cô hướng mắt về phía Cale, người đang nhìn Mary và Choi Han.

“Tôi ổn mà, Cale-nim.”

Choi Han nắm lấy bao kiếm và trả lời. Mary nối tiếp sau đó bằng chất giọng vô cảm.

“Tôi mạnh.”

Cale gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.”

Cale nhìn quanh nhóm một lần nữa.
Tasha sẽ ở lại và canh chừng bọn thợ săn và lối vào trong khi chờ Phó Đội trưởng Hilsman tới. Cô ta khẽ cúi đầu rồi lùi lại.

Hiệp sĩ Mèo Rex và thương nhân Billos gật đầu trước ánh nhìn của Cale. Họ đến đây để đi theo cậu ấy.

– Đương nhiên là ta sẽ đi rồi!

Cale liếc sang Eruhaben sau khi nghe thấy Raon trả lời, và ngón tay của Rồng cổ đại di chuyển.

Tách!

Cơ thể của mọi người dần dần biến thành vô hình.

Rex và Billos nuốt nước bọt cái ực trong lúc nhìn về phía cái lối đi đang hướng xuống.

Lúc này, họ nghe thấy giọng của Cale vang lên.
Chính xác thì họ nghe thấy những lời mà cậu ấy đang ngâm nga.

“Được rồi, giờ thì ngươi đang trốn ở cái xó xỉnh nào đây?”

Họ trông thấy rõ mồn một khuôn mặt của Cale, vì lớp tàng hình đang dần phóng từ dưới chân lên.

Cậu ta nhếch mép.

“Nếu mà để ta bắt được dù chỉ là một sợi tóc thôi, ngươi chết chắc đấy.”

Mèo và thương nhân giật bắn người.

Lúc đã hoàn toàn trở nên vô hình, đuôi mắt của Cale cong lên, và rồi hai người nghe thấy giọng của cậu một lần nữa.

Giọng nói tràn ngập thích thú của Cale vang vọng ở nơi chỉ có duy nhất đám thợ săn đang bất tỉnh.

“Adin ơi, Adin à, người chui đi đâu rồi?”

Rex và Billos nuốt nước bọt.
Bởi vì họ sợ hãi đôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm của Cale lúc cậu ta nhoẻn miệng cười.

8 bình luận về “Chương 320: Adin ơi, Adin à, ngươi chui đi đâu rồi? (3)

Bình luận về bài viết này