• Trans: Đọa.
  • Beta: Luke.
  • Check: SakkaPsy.

Cale thấy rõ những vết thương khác trên cơ thể của Eruhaben.

Chiếc áo mà ông đang mặc dường như đã trở nên xộc xệch sau vụ nổ.
Cậu cũng trông thấy những vết sẹo cũ kĩ trên ngực, lưng, bụng, và hầu như trên khắp cơ thể ông hằn lên rõ nét.

‘… Một con Rồng với những vết sẹo cũ ư?’

Điều này khiến Cale nghĩ ngay đến Choi Han và Witira – Nữ hoàng Cá voi tương lai. Bởi lẽ cả hai đều mang những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể mình.
Ngay cả những kẻ được cho là mạnh nhất cũng sở hữu tàn dư của thương tích.
Và hiển nhiên những vết sẹo tồn tại cũng có nguyên do của chính nó.

Nó chứng tỏ rằng họ đã trở nên mạnh hơn.
Không ai mạnh mẽ ngay từ lúc bắt đầu cả. Khi họ đang ngày càng tiến bộ và mạnh mẽ hơn, cũng là lúc họ đã mang trên mình những vết sẹo.
Tương tự như vậy, vẻ ngoài của Kim Rok Soo cũng được bao lấy bởi những vết sẹo ghê tởm và khủng khiếp.

“Ông Rồng Vàng này! Ưm!”

Cale ôm lấy cái đầu đang ngoe nguẩy của Raon và bịt miệng nhóc ấy lại.

“Haaaa, tên nhóc này, thực sự vẫn muốn gọi ta bằng cái tên như thế sao?”

Cale thấy vai của Eurhaben chuyển động trong khi ông ấy thở dài. Và sau đó Cale điềm nhiên hỏi vị Rồng dường như đã không còn giận dữ nữa.

“Ngài Eruhaben, từ khi nào mà tôi lại trở thành ‘đứa trẻ’ của ngài vậy?”
“Ông Rồng Vàng! Ta không phải là một đứa nhóc, ta là con rồng vĩ đại và hùng mạnh – Raon Mi, ưm!”

Cale dứt khoát chặn miệng của Raon lại và bế lên, cơ thể của đứa trẻ hiện giờ đã trở nên mũm mĩm hơn. Có vẻ như Raon đã ăn một lượng lớn bánh táo mà nhóc ấy tự nhận rằng bản thân đã mua nó cho Cale, và giờ cậu nhóc này thực sự khá nặng ký.

“… Trời ạ, khổ cái thân già của ta quá.”

Con Rồng xinh đẹp sau khi đã tàn tạ trong trận chiến quay người nhìn về phía Cale cùng nhóc con Raon, Raon đã phá bỏ lớp tàng hình. Nhìn xong, ông lại than thở về những kẻ đã gây đủ rắc rối cho đời mình. Sau đó, ông xoay người về phía trước và nghiêm nghị cất lời.

“Lui lại đi.”

Trong khi bảo Cale và Raon lùi lại, Eruhaben bắt đầu quan sát tên Sao Trắng với một vẻ mặt lãnh đạm. Ông đặc biệt để ý đến thanh kiếm trong tay của hắn.

Nó là một Thanh kiếm Tai họa rực lửa.
Chắn hẳn đây chính là Thanh kiếm Tai họa thực sự của Thợ săn Rồng.

“Cũng đã được một thời gian rồi nhỉ.”

Đã được một thời gian kể từ khi ông mất cảnh giác và bị đánh bầm dập như thế này. Và trong lúc mọi việc diễn ra, ông đã nghiền ngẫm được một điều.
Không, ông đã nhận thấy rõ điều đó, chính vào cái khoảnh khắc khi vô vàn mũi tên ánh sáng của ông bắn ra lại bị ngăn chặn dễ dàng bởi bức tường nước.

‘Mình cần phải đánh với tên đó.’

Ùngggggg-

Một ánh sáng vàng kim đẹp đẽ hơn bao giờ hết vây quanh lấy Eurhaben. Eruhaben tỏa ra một luồng mana đủ để làm dao động cả một vòm trời quẩn quanh ông.

Cũng lâu rồi ông mới ở trong một tình huống như thế này.
Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài Eruhaben phải sử dụng đến toàn bộ sức mạnh của mình.

“Eruhaben, ngươi đã quá kiêu ngạo. Ta cũng kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của ngươi còn tồi tệ hơn ta nhiều.”

Giọng của Olienne – con Rồng đã chết cứ quanh đi quẩn lại trong tai ông.

‘Chẳng lẽ chính cái tính tự kiêu đó đang níu giữ ngươi tồn tại?’

Olienne đã nói đúng.
Sự tự kiêu là thứ khiến cho một con Rồng kiêu ngạo như Eruhaben vẫn tiếp tục tồn tại cho đến ngày hôm nay.
Ông cực kỳ ngạo mạn như tất cả các con Rồng khác tự bao đời.
Tuy nhiên, Eruhaben luôn có lý do chính đáng để bản thân có quyền kiêu ngạo như vậy.

‘Eruhaben, ngươi nói rằng những tên đó gọi ngươi là một chiến binh thiên bẩm từ cái hồi mà ngươi còn trẻ, đúng không?’

Mặc dù khi Eruhaben đã có tuổi, ông luôn âm thầm giúp đỡ các Elf và Cây Thế giới cũng như săn sóc bảo vệ cho một số Rồng con an toàn vượt qua kỳ trưởng thành đầu tiên của chúng, nhưng ông vẫn vốn là một chiến binh. Đấy là danh hiệu mà những con Rồng khác đã từng gọi ông trong quá khứ.

Cơ mà chính xác thì ông không phải là một chiến binh ‘thiên bẩm’.

Những người khác cứ châm chọc và chế nhạo thuộc tính bụi hay bột của ông nhưng ông vẫn luôn vững tin vào sức mạnh của mình và luôn nỗ lực rèn luyện bản thân cực kỳ cần mẫn.
Ông chỉ đối mặt với những con Rồng khác sau khi đã rèn luyện và mài giũa khả năng đó.

Khi cảm nhận được sự hiện diện của Cale và Raon từ đằng sau mình, Eruhaben nghiêm túc cất lời.

“Mau lùi lại.”
“Ngài Eruhaben.”

Ông nghe thấy Cale đang gọi tên mình. Eruhaben lắc đầu và đáp lời.

“Ta sẽ đánh nhau với hắn.”
“Ông Rồng vàng!”

Raon vẫn cố gọi ông lại.
Đầu tiên là Cale ngăn cản, và sau đó thì đến lượt Raon. Thấy vậy, Eruhaben thở dài một tiếng.

‘Sao lại có nhiều chuyện ập đến vào những năm cuối đời của ta thế nhỉ?’

Dẫu vậy, Eruhaben lại cảm thấy máu trong người mình đang sôi lên sùng sục, bởi sau một thời gian dài, giờ đây ông mới có thể tung hết sức.

Bởi thế, ông mới tiến lên phía trước và bảo với Cale rằng.

“Cale, ngươi hãy chăm sóc đứa nhóc ấy thật tốt.”

Hiển nhiên là cậu cũng biết cụm từ ‘nhóc ấy’ đang ám chỉ đến ai.
Cale kích hoạt chiếc khiên bạc của mình lần nữa và bước lùi lại. Sau đó cậu phóng thích Âm thanh của gió ra khi vừa cảm nhận được thứ gì đó ở dưới chân mình.

“… Này.”
“Sao?”

Cale trả lời Hannah một cách cụt lủn rồi cậu đáp xuống trên con Rồng Xương Trắng của Mary. Hannah nhìn Cale trước khi cô quay người đi, cậu đang ôm một chú Rồng dài khoảng chừng 120cm trên tay.

Cô nhìn lên bầu trời.

Ầmmmm-

Những đám mây đen vẫn còn ở đó.
Hannah hạ đầu xuống và quay lại nhìn Cale.

“Cậu nghĩ mọi chuyện sẽ ổn chứ?”

‘Liệu chúng ta có ổn không? Khi đống mây đen kia và cả Sao Trắng đều đang hiện diện tại nơi đây?’

Hannah vẫn nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Cale. Nhưng lúc ấy, Cale siết chặt lấy Raon đang quẫy đạp rồi đáp lại.

“Kể cả tình hình có không ổn đi chăng nữa, vậy thì chúng ta có thể làm gì đây?”

Ánh nhìn của Cale lướt qua đám mây đen và ngừng lại nơi Eruhaben.
Trong quá khứ, Cale đã từng đối mặt với nhiều tình huống không được ổn áp cho lắm. Nhưng cậu luôn có những suy nghĩ như nhau trong những trường hợp ấy.
Nếu tình hình không được ổn thoả….

“Chúng ta chỉ cần khiến tình hình trở nên tốt hơn. Chúng ta cần phải khiến mọi thứ tốt hơn.”

Đó là tất cả những gì mà họ cần phải làm.
Bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chắc chắn phải có cơ hội để xoay chuyển tình thế.

Cale nhìn qua vai Eruhaben, cậu quan sát thấy tên Sao Trắng đang quệt vết máu trên miệng đi giống như những gì Rồng cổ đại đã làm. Đôi vai hắn trông có vẻ khá rã rời.

“Vì ngươi là con Rồng lớn tuổi nhất còn sống hay sao? Ngươi khá là mạnh đấy.”

Tuy nhiên vẻ mặt hắn lại tràn đầy sức sống, trái ngược hẳn với phong thái mệt mỏi của mình. Hắn nhìn vào bụi vàng kim đang tụ hội quanh Eruhaben rồi tiếp tục nói.

“Ta đã khá tò mò cũng được một lúc lâu rồi.”
“Tò mò về cái gì?”

Eruhaben lãnh đạm đáp lại.
Ông cũng đưa mắt ra hiệu về phía Cale và cậu ngay lập tức gửi mệnh lệnh xuống dưới.

Tasha và các Dark Elf khác đi xuống ngay tức thì và đưa những người còn lại tránh xa khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim.
Cậu cũng chỉ thị cho Rosalyn di chuyển tàu bay ra khỏi phạm vi của những đám mây đen.

Rồng cổ đại sẽ câu giờ để bọn họ chạy.
Trận chiến sắp diễn ra này có thể gây thương tổn nghiêm trọng cho những người xung quanh.

“Chúng ta cũng sẽ rời đi chứ?”

Cale lắc đầu trước câu hỏi của Hannah.

“Vẫn chưa phải lúc.”

Cale nhìn xuống phía dưới. Cậu có thể thấy Choi Han và Mary – cô đang điều khiển những sợi tơ đen của bản thân để gom nhặt Tháp Chủ Bernard, không, là thu thập những bộ xương đen còn sót lại.
Cậu cũng nhìn thấy Thánh Tử Jack và Ngài Rex ngay bên cạnh cô. Cale ra hiệu cho Ngài Rex. Anh gật đầu tỏ vẻ đã rõ.

Bọn họ cũng sẽ bỏ chạy. Hoặc là sẽ tìm cách tự bảo vệ cho bản thân.

Cale, Eruhaben, và thậm chí cả Sao Trắng đều biết đến tình thế hiện tại.
Tuy vậy, Sao Trắng vẫn rất thoải mái. Cứ như thể hắn không quan tâm chút nào về việc mọi người sẽ trốn chạy. Hắn gác thanh hỏa kiếm lên vai và mở lời.

“Điều mà ta tò mò là…”

Sao Trắng nhớ lại một chuyện đã diễn ra từ rất lâu về trước.
Đó là thứ mà hắn vẫn luôn hiếu kỳ kể từ lần đầu tiên hắn được sinh ra.

“Những con Rồng sống khoảng một ngàn năm.”

Đôi mắt nâu tập trung vào Eruhaben đang chói sáng.

“Loài Rồng là chủng loài hùng mạnh kể từ lúc chúng được sinh ra, có thể sống sót trong vòng một ngàn năm. Rồng tồn tại lâu hơn bất cứ dạng sống nào khác trên thế giới này.”

Chủng loài mạnh mẽ nhất trên thế gian và cũng là chủng loài sống lâu nhất.

“Vậy thì sau khi đã trải qua hầu hết khoảng thời gian đó, bọn chúng có thể mạnh đến mức nào nhỉ?”

Cái sự phân chia sức mạnh và tuổi thọ này thật bất công quá?

Sao Trắng – cậu thiếu niên xuất thân từ gia tộc Thợ săn Rồng, không tài nào hiểu được điều đó.

“Những Kẻ Diệt Rồng. Thợ săn Rồng bọn ta có tuổi thọ như một con người bình thường. Đó là lý do tại sao quãng đời của chúng ta chỉ sống đến khoảng một trăm năm tuổi.”

Thợ săn Rồng sinh ra đã là con người và không hề mạnh chút nào ở thuở ban sơ. So với tuổi thọ của Người Thú, Rồng, Elf hay Người lùn thì sinh mệnh của bọn họ cũng thuộc dạng ngắn hơn.

“Nhưng những kẻ như thế lại vượt qua được cái khởi đầu yếu ớt, cũng như dòng sinh mệnh ngắn ngủi để vươn đến mức có thể săn được cả Rồng. Không phải rất tuyệt vời hay sao?”

Một nụ cười méo mó xuất hiện trên khuôn mặt của Sao Trắng.

“Nhưng, kể cả khi đã trở nên mạnh mẽ như vậy, bọn ta vẫn không thể chế ngự được toàn bộ loài Rồng.”

Thợ săn Rồng ngày càng trở nên tráng kiện với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Dù là thế, tộc trưởng của gia tộc Kẻ Diệt Rồng – người duy nhất ở trong thế hệ đó có thể địch lại một con Rồng, cũng không thể thống trị tất cả bọn chúng.

“Tại sao lại như vậy chứ?”

Câu trả lời rất đơn giản.
Sao Trắng tự trả lời câu hỏi của chính mình.

“Là bởi vì tuổi thọ của bọn ta quá ít ỏi.”

Sinh mệnh ngắn ngủi của loài người đã đặt ra một giới hạn về năng lực của họ.
Chẳng phải điều này thật quá bất công sao?

Không chỉ cơ thể của bọn chúng trở nên rắn rỏi hơn.
Mà còn bao gồm cả những tri thức, kinh nghiệm và sự thuần thục khi sử dụng khả năng của chúng trong một khoảng thời gian dài.
Những Thợ săn Rồng không tài nào so bì được với những biến số mà một con Rồng ngàn tuổi tuổi từng trải qua.

“Chính vì thế nên ta thấy thật tò mò.”

Không, chính vì thế, nên hắn đã đưa ra một quyết định.
Sao Trắng mỉm cười rạng rỡ với Rồng cổ đại đang nhìn mình, hắn tiếp tục nói.

“Nếu một Thợ săn Rồng có thể sống lâu như một con Rồng, liệu họ có thể trở nên mạnh hơn không?”

Những phàn nàn của hắn về sự tồn tại của bản thân bắt nguồn từ một câu hỏi đơn giản ấy. Và khi mà những rối rắm trong tâm trí hắn ngày một lớn hơn, thì Sao Trắng chọn lựa việc luân hồi.

Một Kẻ Diệt Rồng – người mang danh là kẻ phản bội lại tự nhiên. Nếu căn cứ vào sức mạnh thì họ được cho là sẽ trở thành chúa tể ở cõi trần gian này.
Sao Trắng muốn thoát khỏi số mệnh của hắn.
Và đương nhiên là, để thực hiện việc đó thì không hề dễ dàng chút nào. Hắn đã hi sinh rất nhiều thứ để có thể đạt được cơ hội ấy.

“Vậy nên ta dần đưa ra một quyết định cho phép ta sống trường cửu như loài Rồng và từ từ giết chết từng con một.”

Nụ cười trên mặt Sao Trắng càng lúc càng huênh hoang.

“Ta đã giết không chỉ một con Rồng.”

Hắn giết trọn, cả những con Rồng yếu đuối lẫn những con mạnh mẽ.
Hắn săn lùng và tiêu diệt những con Rồng mạnh hơn khi số lần tái sinh của hắn ngày càng nhiều.
Hắn có thể lấy được một cơ thể trẻ trung mỗi lần trùng sinh. Tuy nhiên, ký ức và kinh nghiệm vẫn còn đọng lại trong hắn.

Thế thì ai có thể đánh bại được hắn cơ chứ?
Không, kể cả khi có bại trận thì hắn chỉ cần tái sinh trở lại và giết chết kẻ đó.

Kẻ Diệt Rồng giả mạo Syrem và Rồng lai đều được tạo ra trong khoảng thời gian ấy. Sao Trắng – kẻ đã trải qua hàng ngàn năm ký ức, chợt nghe thấy giọng của Eruhaben cất lên.

“Vậy ngươi đã tìm ra được lời giải chưa?”

Tên Sao Trắng lắc đầu.
Câu hỏi năm ấy bỗng trở nên không còn quan trọng so với những gì mà hắn đã chuẩn bị giờ đây.

“Ta không rõ. Đó là câu hỏi từ khi ta còn nhỏ, vậy nên ta không chắc liệu đến bao giờ ta mới có thể tìm ra được một đáp án chính xác.”

Eruhaben – con Rồng duy nhất trên lục địa sống đến một ngàn năm. Ông nhìn vào thanh hỏa kiếm đang chĩa về phía bản thân và hỏi tiếp.

“Và nếu như ngươi tìm thấy được câu trả lời thì sao?”

Sao Trắng đáp lại cứ như thể mỗi khi ngẫm nghĩ về nó thì hắn cảm thấy khá sảng khoái. Hắn suy tư về hai thứ mà hắn đã chuẩn bị trong suốt ngàn năm rồi đáp lời.

“Thế thì ta sẽ biến Cale trở thành một Thợ săn Rồng. Và sau cùng, ta cũng sẽ có thể có được điều mà ta hằng mong muốn.”

Thanh hỏa kiếm của Sao Trắng trở nên nóng hơn cùng với câu trả lời của hắn.
Trông ra, lưỡi kiếm to lớn như thể một ánh lửa dọc hồ dung nham vậy.

Vùuuuuuuuuu-

Một làn gió đồng thời choàng quanh thanh kiếm vào thời điểm ấy. Nó dường như hiện ra vẻ hòa hợp giữa dung nham cùng bão lốc. Những thiên tính tự nhiên hung bạo, những thảm họa trời sinh này đang tụ hội với nhau. 

“Vậy thứ mà ngươi muốn là gì?”

Eruhaben lên tiếng hỏi. Cùng lúc đó, khu vực xung quanh ông đã bị bao trùm bởi ánh sáng và sự tĩnh mịch. Tất cả đều im hơi lặng tiếng.

“Thứ mà ta muốn sao?”

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Sao Trắng, hắn lại toát vẻ mệt mỏi thêm lần nữa. Hắn đáp lại bằng một tông giọng tràn đầy sự khao khát.

“Không còn bị gọi bởi danh của một kẻ phản bội nữa, thay vào đó, là kẻ thống trị.”

Kẻ thống trị.

Cale vô thức siết chặt nắm tay sau khi nghe thấy từ đó.

Bùm! Bùm!

Trái tim của cậu đột nhiên đập loạn xạ.
Cale đang đứng trên con Rồng Xương Trắng, cậu cảm thấy ớn lạnh sau khi các luồng sức mạnh bên trong cơ thể mình đang tự tung tự tác.
Chính lúc ấy, giọng của Eruhaben chợt vang lên trong đầu cậu.

– Sức mạnh của Kẻ Diệt Rồng là một sức mạnh tuyệt đẹp. 

Con Rồng đã hoàn tất việc chuẩn bị để chiến đấu với Sao Trắng, ông muốn cho Cale biết một chuyện.

– Những Kẻ Diệt Rồng được gọi là kẻ phản bội. Thế nhưng, loài Rồng bọn ta còn có một cái tên khác dành cho họ.

Loài Rồng vừa quý vừa ghét Thợ săn Rồng.
Thế nên, có một danh hiệu mà chỉ duy nhất loài Rồng dùng cho những Thợ săn Rồng.

– Người đã vượt lên chính mình.

Eruhaben bắt đầu mỉm cười.

– Nó là một thuật ngữ mà bọn ta dành cho những con người tuyệt đẹp như vậy.

Cale nghe thấy giọng của Eruhaben đồng thời vang lên trong tâm trí cậu và bên ngoài nơi kia.

“Ngươi định trở thành kẻ thống trị bằng cách nào?”

Bụi màu vàng kim chậm rãi tản ra.
Những hạt bụi vẫn luôn âm thầm lan rộng dù không có gió, hệt như phấn hoa.

Eruhaben đứng ở giữa trung tâm của đám bụi trong khi ông hướng mũi giáo của mình về phía trước. Thanh hỏa kiếm chĩa ngược vào ngọn giáo khi tên Sao Trắng đáp lời.

Hắn dự định sẽ trở thành kẻ thống trị bằng cách nào?
Câu trả lời vô cùng đơn giản.

“Ta định sẽ trở thành bầu trời.”

Vào lúc ấy, cơ thể Cale co dúm lại.

“… Hự!”

Cậu hít một hơi thật sâu.

Bùm! Bùm! Bùm!

Trái tim của cậu, không, là toàn bộ cơ thể cậu đang gào thét ầm ĩ.

“Nhân loại này, ngươi bị đau ở đâu sao?”

Cale lắc đầu trước vẻ lo lắng của Raon.
Cậu không hề bị thương.

“Nhân loại này, có gì khó chịu à?”

Cũng không có gì là khó chịu cả.

Cale lắc đầu. Chỉ là bên trong cậu đang gào thét om sòm. Mọi thứ bên trong cơ thể cậu cứ như đang đảo lộn dữ dội.
Cậu nghe thấy những giọng nói vang lên trong tâm trí cậu sau một khoảng thời gian dài im hơi lặng tiếng.

– Cái tên ở đằng kia.

Các năng lực cổ đại.
Chủ nhân của những sức mạnh này đã khá lâu mới xuất hiện. Người tiếp theo lên tiếng với những từ ngữ có chút thô thiển.

– Cái tên khốn đó sở hữu sức mạnh của bầu trời!

Một giọng nói trong trẻo với chút lỗ mãng.
Nước Nuốt Trời. Cô ấy đang gào thét bên trong cơ thể Cale. Sức mạnh của nước đang mất kiểm soát và chảy lung tung qua khắp các mạch máu.

Nó chạy tán loạn như thể không tài nào kiềm chế được cơn tức giận. Vào thời điểm này, chủ nhân của sức mạnh đó gần như đang hét lên.

– Sức mạnh của cái tên khốn đã giết chết tất cả mọi người kia xuất hiện trở lại rồi!

‘Giết chết tất cả mọi người ư?’

Khuôn mặt của Cale bỗng căng cứng.

– Ta.

Cậu nghe thấy giọng của Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ cất lên.

– Háu ăn, Kẻ trộm và Hám tiền.

Khiên, gió, và sấm sét rực lửa.

– Đó là một sức mạnh khiến bọn ta không thể làm gì khác ngoài việc chết đi.

‘Thứ sức mạnh đã kết liễu cả bốn người bọn họ sao?’

Cale ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này chính là thời điểm bình minh ló dạng.

Ầmmmm-

Thế nhưng thứ duy nhất mà cậu thấy chỉ là đống mây đen.
Các đám mây này phủ vây lấy Tháp chuông của nhà giả kim và cả khu vực xung quanh tháp. Chúng đồng loạt phát ra những âm thanh kỳ lạ.

‘Một năng lực cổ đại có thuộc tính bầu trời.’

Cale không thể hình dung sức mạnh đó một cách chính xác.

– Bầu trời. Nó là một thứ sức mạnh xem thường vạn vật. Năng lực chết tiệt đó tin rằng mọi thứ đều phải tồn tại bên dưới bầu trời. Cái năng lực không nên khứ hồi về thế giới này đã tái xuất.

Dựa trên những lời bình của Đá tảng Vĩ đại, Cale đã biết được mức độ mạnh mẽ vượt trội của nó. Cậu cũng nghe thấy những tiếng la hét của Nước Nuốt Trời.

– Lần này, ta- Không, chúng ta có thể tóm được hắn! Lần này có lẽ sẽ được!

Giọng của cô xen lẫn sự tuyệt vọng và cả có chút niềm hi vọng nhỏ nhoi nhen nhúm. 

– Giờ ta có thể nuốt chửng bầu trời hệt như cái tên của ta vậy!

Nước Nuốt Trời tiếp tục thét lên.

Tuy nhiên, giọng nói ấy đã ngừng lại ngay khi Đá tảng Vĩ đại cất lời.

– Chạy đi.

Đây là lần đầu tiên.
Từ trước đến giờ, cậu chưa lần nào nghe được một tông giọng đáng sợ xen lẫn sự nghiêm nghị của Đá tảng Vĩ đại hiện lên như thế.

– Chưa thể được.

Chưa thể được.
Cậu vẫn chưa thể thực hiện nó ngay bây giờ được.

– Cậu còn yếu lắm. Trước hết, cậu cần phải trở nên mạnh hơn nữa.

Cale nhớ lại những gì mà tên Sao Trắng vừa nói.

‘Chậc. Chậc. Cale à, mi thậm chí còn không biết cách sử dụng năng lực cổ đại cho ra trò.’

Cậu nghĩ về lời khinh rẻ đó cũng như chú ý đến việc Đá tảng Vĩ đại nói rằng cậu hẵng còn yếu.

‘Mình yếu sao?
Nhưng mỗi lần sử dụng, mọi người đều trở nên sửng sốt với sức mạnh của mình mà?
Chả lẽ sức mạnh mình đang bộc lộ thật sự bắt nguồn từ việc không sử dụng các năng lực cổ đại đúng cách?’

Sau đó, Cale bỗng nghe thấy một điều giúp cậu dẹp hết mớ suy nghĩ lộn xộn rắc rối trong đầu.

– Không được hi sinh bản thân cậu.

Đá tảng Vĩ đại nghiêm túc cất giọng.

– Mấy người ở bên phe cậu cũng chưa đủ mạnh đâu.

Cale suy nghĩ về nhóm của mình.
Eruhaben, Raon, Choi Han, Mary. Và nhiều người khác nữa.

‘Bọn họ vẫn còn chưa đủ mạnh sao?’

Đá tảng Vĩ đại tiếp tục nói bằng một tông giọng trầm ngâm hơn.

– Đừng quay lưng lại với họ như ta đã từng làm và khiến cho tất cả mọi người phải hi sinh.

Đừng để bọn họ phải hi sinh.
Câu nói đó khiến cho Cale vô thức kêu lên.

“Chạy mau!”

Choi Han, Mary, Jack, Hannah. Và cả những người xung quanh họ đều nhìn về phía cậu.
Giống như cách mà Rồng cổ đại và tên Sao Trắng âm thầm quan sát lẫn nhau.

“Chạy trốn mau!”

Cale hét mạnh đến mức khiến cho gân trên cổ cậu đồng loạt nổi lên.

“… Cale?”

Eruhaben là người sốc nhất trước những hành động của Cale. Bởi đây là điều khác hẳn với Cale mà ông biết.

Tuy nhiên, tầm nhìn của Eruhaben nhanh chóng rời khỏi Cale và trở lại phía trước.

“Vì hắn sở hữu được khá nhiều năng lực cổ đại chăng?”

Sao Trắng tiếp tục nói trong khi thầm cười nhạo.

“Có lẽ chính vì vậy nên khả năng phán đoán của tên đó tốt phết.”

Ùnggggggg-

Họ chợt nghe thấy một tiếng động.
Eruhaben nhìn về nơi phát ra tiếng động ấy. Ông không thể tin vào chuyện đang xảy ra lúc này.

“… Đó là-”

Bầu trời đang rung chuyển.
Không đúng, là nó đang thể hiện sự hiện diện của chính mình một cách mãnh liệt.

Cale quan sát thấy tên Sao Trắng đang vươn tay lên phía bầu trời.
Sao Trắng nhìn bầu trời đang phản ứng lại với hắn rồi tiếp tục cất tiếng.

“Bernard, thuộc hạ trung thành của ta.”

Những đám mây đen kia đến từ thiên thể trái tim hình cầu của Lich.

“Ta sẽ hủy diệt bọn chúng bằng sức mạnh của ngươi.”

Đống mây đen hướng về phía Sao Trắng.

“Chúng ta sẽ từ bỏ thủ đô của Đế quốc.”

Khi Sao Trắng nói thế, những đám mấy đen kêu lên rầm rộ.

Cale bắt đầu cau mày. Kẻ Hám Tiền – Ngọn lửa Hủy diệt, lão đã yên lặng nãy giờ bỗng chốc lên tiếng.

– Chúng ta vẫn chưa thể đánh bại được bầu trời. Nhưng chúng ta có thể làm được điều gì đó.

Có một thứ mà Cale và các năng lực cổ đại hiện giờ có thể làm được.

“… Thanh tẩy.”

– Có thể thực hiện được việc thanh tẩy ngay lúc này.

Nhưng mà họ sẽ phải thanh tẩy những gì?
Đó là thứ đang rành rành hiển hiện ngay trước mắt họ.
Ngày càng nhiều mây đen hướng về phía Sao Trắng.

– Phe của ngươi có nhiều cách để thanh tẩy mà.

Cale suy tư về nhiều phương pháp có thể thực hiện theo ý của chính bản thân cậu. Đôi mắt của cậu dần trở nên mơ hồ.

“Hannah.”
“Hở?”

Cale gọi tên Hannah, cô đang ngây người và nhìn chằm chằm vào các đám mây vẫn gầm thét trên bầu trời kia.

“Cô có thể triệt phá đống mây đó với thanh kiếm trắng này không?”
“… Đống mây đó sao?”

Hannah thẫn thờ một lúc trước khi nghĩ về đôi mắt đỏ ngầu của Cale và tiếng hét ban nãy của cậu, rồi cô nhanh chóng đáp lời.

“Tôi không chắc. Nhưng nó đang bảo với tôi rằng chúng ta cần phải triệt tiêu nó.”
“Đưa nó cho tôi.”
“… Hả?”

Hannah trầm tư tỏ vẻ khó hiểu, nhưng Cale ngay lập tức với tay về phía thanh kiếm.

“Cậu cần nó sao?”
“Đúng vậy.”

Sau khi Cale bảo rằng cậu ta cần nó, Hannah chần chừ một lúc rồi đưa cho cậu thanh kiếm trắng. Đồng thời, cô dự kiến sẽ rút thanh kiếm của bản thân mình ra khỏi bao. Cô đang định đi theo sau Cale.

Tuy nhiên, cô sẽ không thể làm vậy.

“Ở đây.”
“Hả?”

Hannah trợn tròn mắt sau khi nhìn thấy thứ mà Cale giao cho cô.
Cale đặt Raon vào trong vòng tay của Hannah. Cậu không thể cho phép Raon đụng độ với Sao Trắng được. Điều đó có thể sẽ rất nguy hiểm.

“Cái gì…? Nhân loại?”
“Cái gì…?”

Thay vì trả lời Raon và Hannah đang bối rối, Cale lại bay lên trời bằng việc sử dụng Âm thanh của Gió. Rồi cậu nghiêm túc bảo hai người họ chạy đi.

“Trốn đi mau.”

Ngay lúc ấy, cậu nghe thấy Đá tảng Vĩ đại thở dài sườn sượt.

– Ta đã nói là đừng có hi sinh bản thân cậu rồi mà.

Rồi Cale cảm nhận được một sức mạnh cứng cáp đang bao lấy cơ thể.
Đá tảng Vĩ đại đã bắt đầu tiến hành bảo vệ cho cậu.

Rắc, rắc.

Cậu cầm thanh kiếm trắng ở tay phải và tạo ra Ngọn lửa Hủy diệt bên tay trái.

Eruhaben có thể quan sát thấy Cale đang tạo nên một cơn gió lớn màu vàng kim và tấn công về phía Sao Trắng.

– Cale, lùi lại đi. Một mình ta là đủ rồi, không, ta sẽ giải quyết nó.

Ta sẽ giải quyết nó.

Cale biết sức nặng của những từ ấy.
Đá Tảng Vĩ đại đã nói rằng ngay cả Rồng cũng vẫn chưa đủ sức mạnh để đương đầu với thuộc tính bầu trời.

‘Đã biết trước về những chuyện đó rồi, làm sao mình dám để ông ấy ở lại nữa cơ chứ?’

“Ngài vẫn cần phải sống lâu hơn nữa, ngài Eruhaben à.”

Cale đáp lại lời của Rồng cổ đại một cách ngắn gọn trước khi phóng về phía những đám mây đen.

6 bình luận về “Chương 336: Tan hoang (2)

Bình luận về bài viết này