• Trans: Ned.
  • Beta: SakkaPsy.
  • Check: Kei.

Bànggg! Bang!!

Những tia sét trắng có vẻ đã sẵn sàng để giáng xuống tại bất cứ thời điểm nào. Cùng lúc, dải sét vàng hồng ở ngay phía dưới cũng đang lần lượt nổ ra những tia lửa. Chúng ngấu nghiến như muốn nuốt chửng lẫn nhau.

Rắc, rắc.

Cả hai bên vẫn duy trì đòn tấn công của mình, chúng rất muốn giết chết đối phương.

Aura màu đen đang phát sáng bắn ra từ thanh kiếm của Choi Han, nó hướng thẳng xuống mặt đất.

“Choi Han.”

Nghe tiếng Ron gọi mình, Choi Han vẫn không ngoảnh đầu. Cậu chĩa lưỡi kiếm lên bầu trời.
Ron tiếp tục nói với cậu.

“Ta sẽ xử lý đám Miêu tộc.”

Tức khắc, Ron hoà tan vào trong cái bóng được hắt xuống từ tường lâu đài. Dường như ông đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

Choi Han không nói một lời.
Cậu chỉ nhìn vào Sao Trắng ngay trước mặt mình, rồi chạy thẳng về phía trước.
Tên Sao Trắng thậm chí còn chả thèm để ý đến Choi Han.
Nhưng Choi Han không quan tâm.

‘Tấn công.’

Thế là đủ rồi.

Xàooooooooo-

Sương mù xám xịt bắt đầu bao quanh lấy cậu.
Chắc hẳn là sương mù của đám người Miêu tộc.

Thanh kiếm của cậu toả sáng từ bên trong màn sương.

Choi Han mỉm cười khi thấy cơ thể của chính mình được bao bọc hoàn toàn trong màn sương.

“Tốt đấy.”

Một tay cậu buông thanh kiếm.

“Hự!”

Bàn tay của Choi Han túm lấy cổ của một trong đám Miêu tộc. Aura đen tuyền phát sáng phóng ra từ tay cậu, thành công bóp nghẹt gã tộc Mèo.
Choi Han thấy mắt của tên tộc Mèo trợn ngược lên, cậu nói.

“Lũ trẻ không cần phải thấy cảnh tượng kinh khủng này.”

Thế nên cậu mới thích sự che phủ của màn sương.

“Grừuuu.”
“Gàooooo!”

Cậu có thể nghe âm thanh xuất phát từ lũ người tộc Gấu đang cuồng nộ hoá, kể cả khi cậu không thể thấy được chúng do sương mù. Những âm thanh đó đang từ từ tiến lại gần cậu.
Nhưng chúng không phải con mồi của Choi Han.

“Ta sẽ chăm sóc chúng.”

Là Beacrox.
Beacrox vượt qua Choi Han. Không chút do dự, thanh trường kiếm to lớn của anh vung thẳng tới một trong những hướng vừa phát ra âm thanh.

Kéttttttttt!

Trường kiếm rít lên khi chạm tới từng cái móng vuốt sắc nhọn của một gã tộc Gấu.
Beacrox tiếp tục vung nó lên. Bỗng, anh cảm nhận thấy Choi Han vừa vượt qua mình.

Choi Han nhẹ nhàng vung thanh kiếm.
Thanh kiếm chậm rãi vẽ nên một đường nằm ngang.

“Sao có thể?!”

Một gã Miêu tộc kinh ngạc kêu lên.

Aura đen tuyền phát sáng cắt xuyên qua màn sương.
Gã không nghe thấy bất kỳ tiếng thét nào.
Chỉ có màn sương vừa bị chia đôi.

Lớp sương đang che giấu đám người Miêu tộc cũng như bao kẻ khác đột ngột bị cắt lìa và biến mất, mong manh như một tờ giấy.

Nhưng chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Màn sương tan biến chưa đến mười giây.

Dẫu vậy, kẻ địch vẫn thấy rõ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Chúng thấy một ánh nhìn lạnh giá: bậc thầy kiếm thuật màu đen đang xác định vị trí của chúng thông qua khoảng trống giữa màn sương.

Ngay khi lớp sương đã hồi phục, chúng có thể nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Choi Han.

“Tụi mày có thể chạy, hoặc đứng yên đó đợi tao.”

Lũ người Miêu tộc giật mình và bắt đầu di chuyển.
Gã chắc rằng gã đã chạm mắt với Choi Han trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Nỗi sợ bị luồng aura màu đen giết chết đang xâm chiếm gã.

Không thể phủ nhận, bậc thầy kiếm thuật là những kẻ rất mạnh.

Tuy nhiên, đối với gã Miêu tộc đây, gã đã thấy qua những kẻ cực kỳ khủng bố như Sao Trắng và thủ lĩnh của tộc Mèo, tộc Gấu hay tộc Sư Tử. Đối với gã, một bậc thầy kiếm thuật thì cũng chỉ đơn giản là một bậc thầy kiếm thuật mà thôi.
Song, trong thâm tâm gã vẫn cảm thấy run sợ sau khi nhìn vào mắt của kẻ chỉ đơn thuần là bậc thầy kiếm thuật nọ.

‘Không thể tiếp tục như thế này được!’

Gã lui về sau.
Phong cách của Miêu tộc là ẩn nấp và ưu tiên đánh lén những tên yếu ớt nhất.

“… Lũ rác rưởi đó!”

Những đứa con của kẻ thất bại kia. Gã phải nhắm vào chúng.
Đặc biệt là đứa nhỏ hơn, nó yếu nhất.
Đám người Miêu tộc bắt đầu di chuyển mà không tạo ra bất cứ tiếng động nào.

Sột soạt.

Gã bước một bước.
Chính vào lúc ấy.

“……!”

Có ai đó bịt miệng gã lại.
Đồng thời một lưỡi dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào gáy gã.

Gã Miêu tộc đảo mắt.
Gã có thể thấy một người đàn ông mang mái tóc màu bạc trắng đang mỉm cười với mình.

Ron dồn chút lực vào bàn tay đang bịt kín miệng của gã Miêu tộc.

Rắc!

Cái đầu của gã người tộc Mèo ngoẹo sang một hướng kì dị.
Đôi mắt gã tràn đầy hốt hoảng, gã chết mà không thể phát ra chút tiếng động nào. Gã nghe thấy giọng nói của Ron kề sát bên tai.
Lão già khẽ khàng thì thầm với gã.

“… Đây chính là kĩ năng của tộc Mèo đấy.”

Gã Miêu tộc trông thấy ánh nhìn lạnh như băng của tay sát thủ ngay trước khi lìa đời.

“Ngươi là tên yếu ớt nhất.”

Dứt câu, Ron biến mất vào trong màn sương thêm lần nữa.
Mặc dù chỉ có mỗi ba người bọn họ, làn sương này cũng là một chỗ ẩn thân tốt. Nhất là đối với Ron.

Hơn hết, bọn họ tự do. Bọn họ sẽ không phải lo lắng về những đòn tấn công của Sao Trắng.
Ông nhìn về phía nọ, tia sét màu vàng hồng đang nhắm thẳng vào những tia sét trắng.

Cả ba đồng thời đưa mắt nhìn sang Eruhaben – trước đó ngài ấy đã chạy về phía Cale. Họ cũng quan sát Vua Lính đánh thuê, những đứa trẻ và cuối cùng, vị Chúa tể.

“Grừuu.”

Ba người bọn họ giờ đây đã chia rẽ phương hướng. Khi siết chặt thanh kiếm và lao đến phía trước, họ cảm nhận thấy những tên địch đang tiến lại gần bằng giác quan của mình.

Cũng có những người đang hấp tấp chạy đến đâu đó.

“Cale!”

Eruhaben vội vàng chạy về phía Cale và gọi to tên của cậu trước khi khép miệng lại. Vì ông vừa nhìn thấy Raon. Ông đã trông về phía những đứa nhóc trước khi sử dụng ma thuật của mình.
Cale có thể nghe thấy sự khẩn thiết trong giọng nói đang vang vọng trong đầu.

– Cậu đang cố làm cái gì thế?

Cale giả vờ không nghe thấy.

– Phòng thủ là một chuyện, nhưng tấn công ư?! Cậu biết rõ chúng ta nên rút lui ngay bây giờ kia mà!

Cậu có thể nghe thấy sự bất lực trong giọng nói của Eruhaben.
Cậu cũng nghe thấy giọng nói sửng sốt và bất lực của người khác.

“Này, cậu tính đánh thật đó hả?”

Đó là Vua Lính đánh thuê Bud Illis. Hắn đã rút kiếm ra nhưng vẫn chưa kích hoạt aura của mình.
Hắn túm lấy vai Cale.

Đã từng có lúc hắn lên kế hoạch đánh nhau với Sao Trắng, bất kể Cale có mặt hay không.
Tuy vậy, Bud đã nghe nói về trận chiến chống lại Sao Trắng ở thủ đô của Đế quốc.
Bọn họ đủ mạnh để đánh bại Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim, song, chỉ để xử lý một mình tên Sao Trắng, họ vẫn cần phải có một lực lượng hùng mạnh hơn thế nữa.

‘Nhưng cậu ta lại muốn chiến ư? Hiện tại phe ta đang yếu hơn hẳn so với trận đánh kia, thậm chí tên Sao Trắng còn có cả quân tiếp viện nữa. Cale Henituse mà lại đưa ra cái quyết định kiểu đó sao?’

Ánh mắt bối rối và lo lắng của Bud hướng đến Cale.
Cale chỉ lén nhìn Bud, cậu cất tiếng.

“Chúng ta cần phải giã vào đầu thằng chó thần kinh đó ít nhất một lần trước khi bỏ chạy chứ?”
“Hả?”
“Ngươi không nghe thấy những gì thằng chó đó làm và những thứ mà lũ Mèo mạt kiếp đó nói hả?”
“Cái đó, có, tôi có nghe?”
“Nhưng ngươi vẫn không định làm gì hay sao?”

Phong thái cực kì điềm đạm của Cale khiến Bud chỉ có thể trả lời bằng bất kỳ thứ gì mà hắn nghĩ ra ngay trong đầu.

“Tất nhiên là không?”
“Phải, chính xác. Chúng ta không thể chỉ ngồi một chỗ và không làm gì.”

Cale cần phải hành động.
Nếu không, cậu sẽ đổ bệnh vì tức tối cũng nên.

Nói thật lòng, cậu chẳng hiểu nổi tên Sao Trắng.

Cale chả quan tâm liệu có ai đó chọn tự nguyền rủa bản thân.
Đó là sự lựa chọn của họ đối với cuộc đời của chính mình.

Nhưng, họ không nên gây hại đến những người vô tội.
Gia đình và họ hàng của Sao Trắng, sự hi sinh của Chúa tể Sheritt, Raon và người anh của nhóc ấy, bọn họ đã làm những gì để phải hứng chịu tất cả những thứ này?

“Thằng khốn chết giẫm đáng bị đánh tới chết.”

Bud giật mình sau khi nghe lời Cale nói.
Hắn có thể trông thấy sự tàn ác trong mắt Cale – thứ mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây.
Cale tiếp tục.

“Thằng khốn còn thua cả rác rưởi.”

Bang, bang, bàng.

Những tia sét màu trắng và tia sét màu vàng hồng vẫn đang vật lộn với nhau trên bầu trời đen.
Hiển nhiên những tia sét trắng đang chiếm thế áp đảo. Dẫu vậy, Cale vẫn dùng tia sét màu vàng hồng của mình nhắm thẳng vào chúng.

Có nên cứ thế mà tiêu diệt đám sét trắng không?

“Nhưng sao ta phải làm vậy?”
“… Cale?”
“Hả? Cale, cậu mới nói gì vậy?”

Eruhaben và Vua Lính đánh thuê bối rối nhìn sang cậu, nhưng Cale lại đang nhìn chỗ khác.
Cậu buông tay khỏi tấm khiên của Sheritt.

“Hãy chọn cách để tất cả chúng ta có thể cùng nhau sống sót nào.”

Mắt Eruhaben nhòe đi.
Cale tiếp tục nói.

“Thưa quý thân mẫu của Raon.”

Ai nấy đều giật mình.
Ngay giữa tình huống khẩn cấp này, không ai có thể che giấu nổi sự sửng sốt.

“Ơ, ơ? Ta hả?”

Chúa tể Sheritt là người sốc nhất.
Mana xung quanh Raon cũng dao động mãnh liệt trong kinh ngạc.
Cale không màng quan tâm đến, cậu tiếp tục nói ra bất cứ thứ gì cậu muốn.

“Vâng, quý thân mẫu của Raon.”
“Ơ, ơ, ta. Ta, phải, phải, là ta đây!”

Sheritt gật đầu lia lịa với biểu cảm trống rỗng trên gương mặt.

“Xin hãy mở ra một con đường đi ạ.”

Cái nhìn trong mắt bà thay đổi.

“Một con đường?”

Eruhaben nghi ngờ hỏi lại Cale, còn Bud thì ra chiều bối rối.

– Có con đường nào hả?

Cale gật đầu và nhìn sang Chúa tể khi cậu tiếp tục nói.

“Raon à.”

Sheritt nhìn thấy hai tấm khiên màu đen bỗng phóng về trước, vượt qua bà.
Mặc dù màu sắc khác biệt, nhưng những tấm khiên nhìn y chang cái của bà.

Bangggggg! Bangggggg!

“Ôi trời.”

Sao Trắng chặn tấm khiên màu đen bằng bức tường nước rồi phát ra tiếng thở dài.

“Lần này lại tới lượt thằng con à?” 

Hắn chỉ tay lên trời.

“Sấm sét rực lửa đó chẳng thể ngăn nổi ta đâu.”

“Aaaaaaaaaa!”
“Hự!”

Có thể nghe thấy âm thanh của lũ người tộc Gấu và tộc Mèo đang lần lượt bỏ mạng trong lớp sương. Nhưng Sao Trắng chẳng buồn bận tâm đến màn sương mù.
Hắn thậm chí còn không để tâm đến cái chết của đám thuộc hạ khi hắn nhìn sang Raon.

Ùnggggggggg-

Raon tạo ra một chiếc khiên khác và liệng nó đi.

Vúttttt!
Bàng!

Tấm khiên đó tông vào bức tường nước và biến mất dạng.
Sao Trắng thở dài khi hắn tiếp tục nói.

“Một vật đạo nhái được làm từ thứ ma thuật thậm chí còn chẳng phải thuộc tính của Rồng. Mi dám ném thứ đó vào ta ư? Xem ra mi hãy còn non nớt lắm.”

Vì Raon không có thuộc tính bảo hộ, những tấm khiên của nhóc chỉ là đồ giả làm bằng ma thuật.

Ùngggggggggg-

Dẫu vậy, vẫn xuất hiện thật nhiều tấm khiên đen bay lơ lửng xung quanh Raon.

Xì xào.

Những tấm khiên được phủ lấy bởi lớp sương đỏ.
Đó là sương cùng độc của On và Hong.

Chúa tể Sheritt trông thấy những tấm khiên mang sắc đen tuyền, giống hệt với cái của bà. Bà từ từ quay đầu, nhìn vào mắt Cale. Cale nở nụ cười.

“Thằng bé cũng có chút sáng dạ đấy ạ.”

Khi ấy, Raon nhanh nhảu nói chen vào.

“Không! Ta không chỉ sáng dạ thôi đâu! Ta rất vĩ đại và hùng mạnh! Ta có thể làm mọi thứ miễn là ta bỏ công ra học!”

Xuyên qua kẽ hở giữa những tấm khiên đen của nhóc, Raon nhìn chằm chằm vào Sao Trắng.

Thật lạ đời, Raon không thể sử dụng chính thuộc tính của mình.

Hiện tại.
Cậu nhóc muốn dùng thuộc tính đó, nhưng lại không biết cách dùng. Song cũng không còn quan trọng nữa. Nhóc rồng vĩ đại và hùng mạnh có thể làm mọi thứ từ sự học hỏi của bản thân.

Raon cảm nhận thấy bàn tay của Cale đang đặt trên lưng mình.
Ngón tay Cale khẽ vẽ gì đó lên lưng Raon.

Mắt Raon mờ đi.
Cale quay sang nói chuyện với Chúa tể.

“Chúng ta không thể để yên cho mái ấm của mình bị huỷ hoại được.”

Vai của Sheritt khẽ giật.

“Có nhiều nơi để về sẽ tốt hơn mà.”

Tốt nhất là sở hữu thật nhiều mái ấm để về.

“Đúng thế! Nhân loại nè, ngươi nói đúng lắm! Có nhiều mái ấm là tuyệt nhất!”

Nói xong, Raon đột ngột dừng lại. Rồi cậu nhóc trừng mắt nhìn Sao Trắng, quát lên.

“Nhà của bọn ta không phải để ngươi huỷ diệt đâu!”

Sheritt dần buông bàn tay đang nắm giữ chiếc khiên.
Khi bà làm thế, mana trắng bắt đầu tụ tập quanh thân bà.

Rầmmmmm-

Cale ngẩng đầu lên.
Tiếng rền vang trên bầu trời đã đạt đến đỉnh điểm.

“Chẳng phải giờ chính là lúc chúng ta nên kết thúc mọi việc sao?”

Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Sao Trắng.
Cậu gật đầu, thể hiện sự đồng tình.

“Phải. Hai ta nên kết thúc thôi.”

Sao Trắng nhìn Cale như thể trước mắt hắn là một tên cực kỳ ngộ nghĩnh.

“Quái đản thật đấy.”

Hắn chẳng tài nào hiểu nổi Cale.

“Đáng lẽ mi chỉ cần bỏ lại lâu đài này và thứ ảo ảnh đó rồi dịch chuyển khỏi đây. Nhưng sao mi lại cố gắng đến thế chỉ để bảo vệ một thứ mi chẳng thiết đến? Bảo vệ một kẻ còn chẳng tồn tại?”

Chúa tể Rồng.
Sinh vật bán trong suốt này chỉ là một hư ảnh do Chúa tể Rồng để lại. Nó không có thật.
Chẳng phải vật sống quan trọng hơn việc cứ mãi bám víu lấy một ảo ảnh sao?

Nhưng Cale lại chọn cách sẽ khiến cậu ta chịu tổn thương.
Cậu ta là kiểu người sẽ trân quý đồng đội hơn tất thảy cơ mà?

Cale vui vẻ trả lời câu hỏi của Sao Trắng.

“Vì đây là cách để sống một cuộc đời bình yên, làm một kẻ lười biếng.”

Nếu muốn tồn tại như một công dân gương mẫu, ngươi cần phải sống thật đàng hoàng.
Chỉ khi sống tử tế mới đạt được sự bình yên. Cần phải sống theo cách khiến bản thân có thể cảm nhận được niềm vui khi chơi đùa, khi nếm trải sơn hào hải vị.

Cale ghét những kí ức của mình, nhưng cậu cũng rất trân trọng chúng.

Những mẩu kí ức tồn tại bên trong tâm trí cậu.
Hầu hết chúng đều chẳng đáng một xu.

Cũng như ảo ảnh của Chúa tể Sheritt, chúng chỉ là những thứ tồn tại trong đầu Cale.

Nhưng kể cả khi chúng không có tác dụng hái ra tiền, chúng vẫn cần sống.

“Gì? Để trở thành một kẻ lười biếng? Trả lời cái kiểu gì vậy?”

Cale cất cao giọng sau khi nghe thấy Sao Trắng trở nên hoang mang bởi câu trả lời của cậu.

“Raon, ngài Eruhaben!”
“Được thôi.”

Ùnggggggggg.

Mana màu bạch kim biến thành một mũi tên to lớn, bắn mạnh về phía Sao Trắng.
Nhiều tấm khiên đen được sương mù bao bọc do Raon, On, và Hong chung tay tạo nên, chúng đồng thời nhắm thẳng vào Sao Trắng.

Ùuuuuuu- Ùuuuuu-

Cale duỗi hai cánh tay.

Mái tóc đỏ rực và quần áo của cậu bắt đầu phấp phới.

Sao Trắng có thể cảm nhận được sức mạnh của tự nhiên lơ lửng xung quanh Cale.

Lửa, nước, gió, đất, gỗ.
Tất cả những sức mạnh đó dường như đang gào thét từ tận sâu bên trong cậu.
Đôi mắt của Cale đang trừng thẳng về phía Sao Trắng, gắt gao như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Sao Trắng bắt đầu cười to.
Mũi tên màu bạch kim của Eruhaben và vô số tấm khiên đen xông thẳng vào người hắn.

Xèeeeeee-

Nhiều lớp tường nước xuất hiện để chặn đứng đòn tấn công của những con Rồng. Như thế là đã quá đủ để chống đỡ các đòn tấn công này.
Hắn giơ bàn tay lên trời cao.

“… Hửm?”

Hắn có thể trông thấy hình ảnh ba người đang khẩn trương rút lui.

– Choi Han! Ông*! Beacrox!

(*): đoạn này Raon gọi Ron là Gramps.

Khi Eruhaben phóng ra mũi tên của ông, Raon đã lên tiếng gọi bọn họ trở về.

– Nhân loại bảo hãy quay về đi kìa!

Bọn họ tức khắc chạy ngược trở về lâu đài trắng ngay khi hai con Rồng bắt đầu tấn công.
Sao Trắng thở dài. Đằng nào thì hắn cũng chẳng hứng thú với đám đần này.

Hắn phóng tầm mắt lướt qua những đòn tấn công của hai con Rồng để nhìn Cale.
Hắn hứng thú với Cale hơn so với mấy chiêu thức tấn công của Rồng.
Đôi mắt của Sao Trắng dần rực sáng.

Thời khắc một lượng lớn sức mạnh tự nhiên bắt đầu tuôn trào ra khỏi cơ thể Cale…
Bàn tay của Sao Trắng di chuyển xuống.

“Giáng-”

Sao Trắng bắt đầu nói.
Cale cũng lên tiếng.

Cảm nhận được một lượng khổng lồ sức mạnh tự nhiên toả ra từ Cale, cả ba con Rồng đều nhìn về phía cậu.
Và Cale đã nói như sau.

“Giúp ta.”

Những Nguyên tố Gió đáp lời.

‘Dạ! Tất nhiên!’
‘Cứ tin ở tụi tui!’

Sợi dây quay bằng vàng đang nằm trong lòng bàn tay trái của Cale.
Cale không ngừng ra lệnh.

“Mọc lên.”
– Hiểu rồi.

Nhánh và rễ của những cái cây màu trắng xóa bắt đầu trỗi dậy ngay khi nữ tu sĩ phàm ăn phản hồi.
Chúng nhanh chóng hướng về phía lâu đài trắng.
Đúng lúc ấy, Ron, Choi Han, và Beacrox tiến thẳng vào lâu đài.

– Ngươi không làm quá sức đó chứ?

Đá tảng Vĩ đại nói chen vào.
Tuy nhiên, Cale chỉ giễu cợt.

‘Mình có đang quá sức không á?
Hiển nhiên, rõ ràng là mình đang ra tay quá sức.
Nhưng mình không có ý định bỏ mạng.’

Cậu khác với Chúa tể Sheritt hay Eruhaben.

‘Mình sẽ sống sót.
Chúng ta sẽ sống sót dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Tất thảy chúng ta.’

Cale tiếp tục nói mà không ngơi nghỉ.

“Bắn đi. Phá vỡ nó.”
– Được thôi!
– Được!

Tên sấm sét rực lửa bủn xỉn và Nước Nuốt Trời lần lượt trả lời.
Và cuối cùng.

“Chặn nó.”
– Rõ.

Đá tảng Vĩ đại đáp lời.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Bùmmmmmm-!

Mặt đất nứt ra và những tảng đá cuội to lớn bắn lên trời cao.

Bùm! Bùm!

Những tảng đá cuội bắt đầu bao quanh lâu đài trắng và nhanh chóng biến thành một mái vòm rộng lớn.

Nhánh và rễ cây trắng to tướng leo lên đỉnh của mái vòm để tạo thành một lớp khiên khác.
Ngọn gió cũng tụ hợp xung quanh lâu đài.
Chúng đang tạo thành những cơn gió lốc dữ dội, tương tự như những cơn lốc đã từng xuất hiện trên Đảo Gió.

Đất. Gỗ.
Tiếp đến, một bức tường nước với kích thước khổng lồ cũng phun trào.
Nó men theo những tảng đá cuội đương tạo thành mái vòm. Rồi gió lại bảo vệ nước.

Tia sét màu vàng hồng đã biến mất từ trước.
Thay vào đó, một cột lửa xuất hiện bên ngoài những cơn gió lốc.

Thình thịch. Thình thịch.

Tim của Cale đang đập điên cuồng. Trước giờ cậu chưa từng sử dụng cả năm thuộc tính cùng lúc như thế này.
Cậu có thể cảm nhận Sinh lực Trái tim đang làm việc không ngừng nghỉ.

Dẫu vậy, Cale vẫn mỉm cười.

“Tiên sư ba cái trò đánh đấm này…!”

Năm thuộc tính.
Tất thảy năm sức mạnh thể theo ý chí của Cale mà tạo thành một tường chắn mái vòm rộng lớn.

– Bọn ta sẽ bảo vệ ngươi.

Khi Đá tảng Vĩ đại thay mặt cả năm năng lực cổ đại trả lời…

Bang!

Tảng đá cuối cùng được đặt trên đỉnh để hoàn tất mái vòm rộng lớn.
Mái vòm che phủ lấy toàn bộ lâu đài trắng.
Đồng thời, Raon và Eruhaben cũng thay đổi thần chú của họ.

“Khiên!”
“Khiên!”

Sheritt cũng hét lớn.

“Hãy bảo hộ tòa lâu đài!”

Mana đen, mana bạch kim, và mana trắng bắn ra từ cả ba con Rồng.
Cale nở nụ cười.

Sức chiến đấu của họ có thể yếu hơn lần trước, nhưng sức phòng thủ của họ lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

8 bình luận về “Chương 371: Đêm đã đến (4)

Bình luận về bài viết này