• Trans: Shiro
  • Beta: Chou
  • Check: Kei

_________________

Cái nhìn sắc lạnh của Ron hướng về phía Cale. Cale nhanh chóng quay đầu đi trong khi cố làm ra vẻ thờ ơ hết mức có thể.

– Nhân loại, ánh mắt của ông già Ron thật độc ác!

Vai Cale rung lên sau khi nghe câu nói của Raon. Không thể nào khác được.

Cale đã không nói trước với Ron rằng cậu sẽ kiểm soát thế giới ngầm của lục địa phía Đông. Tất cả những gì cậu nói là hãy đi cùng cậu vì Ron hiểu rất rõ về lục địa phía Đông.

“… Cậu chủ.”

Giọng của Ron không nhẹ nhàng như thường lệ.
Giọng nói hằn học của ông khiến Cale đáp lại như một phản xạ.

“Ông là người duy nhất ta có thể tin tưởng để xử lý việc này.”

Đó là sự thật.
So với diễn viên tệ hại Choi Han, Mary ngây thơ hay Phó đội trưởng Hilsman hay nói chuyện kỳ ​​quặc, thì Ron rất phù hợp để trở thành kẻ thống trị thế giới ngầm.

Tuy vậy Cale không thể nhìn Ron.
Cậu thấy sợ.

Dù ông ta có mạnh đến mức nào, thì ông già này thậm chí còn đáng sợ hơn cả Choi Han một cách kỳ lạ. Một tên tấn công bạn và một tên lén lút tiếp cận rồi chém văng đầu bạn. Cái nào sẽ đáng sợ hơn?
Đương nhiên là cái sau.

Ron Molan có tài âm thầm lấy đi mạng sống của con người.
Cale im lặng và cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của Ron.

Nhưng lúc này Ron đang nhìn chằm chằm vào lưng Cale. Ông tỏa ra một luồng aura đáng sợ đến nỗi cựu thủ lĩnh băng cướp phải ngậm chặt miệng vì sợ hãi khi hắn lén liếc qua liếc lại giữa Cale và Ron.
Beacrox đang ở trong góc lau bụi bẩn trên kiếm và giả vờ không quan tâm, tuy nhiên toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cha mình.
Sự im lặng bị phá vỡ khi Ron cất tiếng.

“Người đã từng mất đi tất cả, chạy trốn rồi mất hết bản chất xấu xa đến nay đã trở thành một lão già.”

Ron đang nói về chính mình.
Ông đã bỏ trốn cùng Beacrox sau khi gia đình Molan sụp đổ và ông đã mất đi những người còn lại trong gia đình. Ông đã đánh mất sự hung ác ban đầu và giờ chỉ còn là một ông già.

Ông đã quá già để có thể tiếp tục phát triển như Choi Han hay Mary.

Ron đang cố nói với Cale, người đang yêu cầu ông lên kiểm soát thế giới ngầm của lục địa phía Đông, sự thật phũ phàng ấy. Ngay lúc đó. Ông nghe thấy giọng nói của Cale vang lên.
Nó đầy hoài nghi.

“Đừng nói dối nữa.”

Ron hoang mang.

Cale vẫn không thể nhìn Ron.

‘Yếu đuối?
Không còn xấu xa?
Già?’

Nếu Ron bị coi là yếu, thì tất cả các sát thủ khác trên thế giới sẽ phải về vườn hết. Tại sao ông ta lại cư xử khiêm tốn không giống như thường ngày vậy?

Cale không giấu giếm vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt.
Ron không biết nói gì sau khi chứng kiến Cale bộc lộ cảm xúc thật của mình.

‘Đừng nói dối nữa ư?’

Ron nhìn về phía cậu chủ trẻ của mình, hiện tại đã quá cao để được gọi là một con cún con. Ông nghe thấy tiếng cậu càu nhàu.

“Tất cả những gì ông đã làm trong lúc rảnh rỗi là lôi dao găm của ông ra và lau chùi. Yếu á? Ông không biết mình trông đáng sợ như thế nào mỗi khi làm như vậy đâu. Trời ơi.”

Nụ cười trên môi Ron nhanh chóng biến mất. Ông nhìn xuống lòng bàn tay mình. Những gì Cale nói là sự thật. Ông thực sự lau con dao găm đó mỗi ngày.
Có một lý do đơn giản cho việc đó.

Đó là bởi ông không biết khi nào kẻ thù có thể xuất hiện, vì họ đang ở giữa một cuộc chiến dữ dội.
Không thể nào ông có thể để vũ khí của mình cách xa bản thân trong khoảng thời gian như thế. Nhưng ông chợt nghĩ về một điều gì đó.

‘Đó có thực sự là lý do duy nhất không?’

Ông quay đầu lại.
Ông có thể thấy con trai mình, Beacrox đang lau kiếm ở đằng kia. Con trai không tránh ánh mắt của ông mà nhìn thẳng vào mắt ông.
Một nụ cười kỳ quặc xuất hiện trên khuôn mặt luôn vô cảm của anh.

“Cha, người đã bị tóm đuôi rồi.”

Dường như nụ cười ấy đang nói như vậy.
Đúng, ông đã bị tóm rồi.

Ron cũng bắt đầu từ từ mỉm cười. Đó là nụ cười lạnh lẽo khác xa nụ cười dịu dàng thường thấy.

Choi Han, Mary và Hilsman. Tay chân ông đã ngứa ngáy không ngừng khi ông theo dõi trận chiến của họ. Cảm giác ngứa ngáy của ông khác một chút so với cảm giác ngứa ngáy của bậc thầy kiếm thuật Hannah, toàn bộ cơ thể ông đang sôi sục vì đam mê.

Ông biết rằng cơ hội để một ông già như ông phát triển thấp hơn nhiều so với cơ hội của những người trẻ tuổi đó, dù thế, ông không thể bỏ con dao găm của mình xuống. Ông đã luyện cánh tay giả của mình vào mỗi buổi sáng trước khi đánh thức Cale dậy.

Lý do cho điều đó là gì?

“Già cái khỉ ấy. Ông sẽ sống đến tận vài chục năm nữa.”

Ông hướng ánh mắt tới cậu chủ cún con đang cằn nhằn của ông.
Một nụ cười nhân hậu lại xuất hiện trên khuôn mặt Ron.

“Cậu chủ, mọi thứ cậu nói đều đúng.”

Cale chậm chạp quay đầu lại. Cậu cảm thấy tim mình chùng xuống khi chạm mắt với Ron.

“Tôi quá tham lam để trở thành một ông già nhàm chán.”

‘Tại sao ánh mắt của một ông già lại đáng sợ đến vậy nhỉ?’

Cale đặt tay lên tim mình và nuốt nước bọt. Ron không quan tâm khi nhìn về phía thủ lĩnh băng cướp và bắt đầu nói.

“Bọn ta sẽ trả ơn gấp trăm lần những gì bọn ta nhận được, khi bọn ta trả thù bằng cách mang cái chết đến cho kẻ thù của mình.”

Ron tin rằng mọi người đều có một ngọn nến hiện hữu trong tâm trí của họ. Ngọn nến từ từ nhạt dần khi bạn trở nên già đi và cho đến lúc ánh sáng tắt hẳn, bạn sẽ sống cuộc đời của mình trong một thế giới lạnh lẽo đầy bóng tối.

Nhưng ông đã sai.

Thứ đang dập tắt ngọn nến trong tim ông không phải là cái chân nến đang co lại, mà là thứ gió mà ông cho phép nó vào. Hơn nữa, ông đã chọn quay lưng lại với ngọn lửa nhỏ bé đang tiếp tục bùng cháy.
Cuối cùng thì ông cũng nhận ra.

Ron bắt đầu chăm chút cho ngọn lửa nhỏ sắp tắt.
Điều đó khiến ông cảm nhận được ngọn lửa đó một cách chính xác. Ông có thể cảm nhận được quyết tâm vững chắc của mình đang nói rằng ông có thể tiếp tục trong một khoảng thời gian rất lâu nữa.

“Cậu chủ, cảm ơn rất nhiều.”

Ông cảm ơn người đã giúp mình tìm thấy ngọn lửa yếu ớt vẫn đang cháy lên mạnh mẽ bên trong ông.
Mặt khác, Cale đang cảm thấy không ổn tí nào.

‘Sao lại đột ngột, “trả thù bằng cách mang đến cái chết”, rồi sau đó lại cảm ơn mình?’

Cậu lo lắng vì không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, dù vậy, nhìn thấy ánh mắt của Ron đã trở lại bình thường cùng nụ cười hiền lành khiến cậu thư giãn ngay lúc này. Trái tim chìm trong sợ hãi của cậu bắt đầu đập chậm dần.
Khi đã bình tĩnh lại rồi, cậu nghe thấy giọng ai đó.

“Nhưng, thưa ngài thủ lĩnh băng cướp.”

Cựu thủ lĩnh băng cướp nhìn về phía Cale và thận trọng cất lời. Cale nhìn hắn ta với ánh mắt như đang hỏi, ‘ngươi muốn gì?’ khi thủ lĩnh băng cướp tiếp tục nói.

“Không phải chúng ta cần rất nhiều tiền để kiểm soát thế giới ngầm sao? Về mặt sức mạnh, tôi tin rằng những người tuyệt vời xung quanh ngài là đã đủ rồi.”

Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.

‘Mình đoán hắn thực sự không giống với Toonka.’

Toonka sẽ không quan tâm đến tiền bạc hay bất cứ thứ gì khác ngoài việc phá hủy mọi thứ. Ở điểm đó, cựu thủ lĩnh băng cướp này khôn ngoan và thông minh một cách đáng kinh ngạc.
Đó có lẽ là điều đã khiến hắn ta thoát khỏi kiếp nô lệ và trở thành thủ lĩnh của một nhóm cướp. Cale thư thái trả lời vì cậu thích những người như thế này, những người biết sử dụng cái đầu của họ.

Bạn cần nhiều tiền và sức mạnh hơn để tiến lên ở một nơi bẩn thỉu như thế giới ngầm.
Như lời tên thủ lĩnh băng cướp đã nói, trong giai đoạn đầu nắm quyền kiểm soát thế giới ngầm, tiền bạc còn quan trọng hơn cả sức mạnh.

“Làm nó bằng tiền của ngươi đi.”
“…Tiền của tôi?”
“Ờ, tiền của ngươi. Chẳng phải ngươi đã tích được rất nhiều từ tất cả những việc xấu mà các ngươi đã làm sao?”

Cale đã lên kế hoạch lấy đi mọi thứ từ bọn cướp này.

“…Chẳng còn gì cả ạ.”
“Gì?”

Cựu thủ lĩnh băng cướp lúng túng gãi đầu trước câu hỏi của Cale.

“Chúng tôi sống như thể mỗi ngày đều là ngày cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi chỉ có đủ tiền để tổ chức tiệc trong khoảng một tuần thôi. Hahahahaha!”

Thủ lĩnh băng cướp cảm nhận được bầu không khí trở nên lạnh dần khi hắn ta cười lớn. Vậy nhưng lưng của hắn ta nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn nuốt nước bọt sau khi thấy Cale thở dài và lấy tay vuốt mặt. Hắn cảm thấy như thể mình vừa dính vào một mối nguy hiểm nghiêm trọng.

Ngay lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói điềm tĩnh.

“Vậy thì ta sẽ đưa nó cho ngươi.”
“Vâng?”

Thủ lĩnh băng cướp nhìn Cale lấy một chiếc túi từ trong bao ra và ném xuống. Chiếc túi khá lớn rơi xuống bàn và bung ra.

Leng keng.
Đủ thứ loại trang sức rơi ra khỏi túi.

“Wow, chết tiệt, wow. Cái này-“

Cựu thủ lĩnh băng cướp không thể phát ra tiếng đúng cách.
Từ trước đến giờ hắn cướp được kha khá thương hội, nhưng hắn chưa từng thấy nhiều đá quý đến vậy, cũng không có ai thản nhiên ném chúng lung tung như thể chúng chẳng là gì như thế.

Ánh mắt của gã cựu thủ lĩnh băng cướp hướng về phía Cale, chủ nhân của túi đồ trang sức.
Cale đã đổi một phần tiền kiếm được từ chỗ đấu giá thành trang sức và mang theo nó trước khi đến lục địa phương Đông. Cậu hờ hững nói thêm với tên cướp đang nhìn mình.

“Chà, ta có thể cho ngươi hàng trăm túi như này, vì vậy ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.”

Cựu thủ lĩnh băng cướp cảm thấy như đang có một vầng hào quang chói lọi phía sau Cale.
Đồng thời, hắn cảm thấy sợ hãi. Người này là ai mà lại sở hữu những cấp dưới mạnh mẽ cùng hàng đống tiền như thế?

Cale đứng dậy ngay lúc đó. Cựu thủ lĩnh băng cướp đang quỳ cũng nhảy dựng lên.

“Chúng ta sẽ bắt đầu ở một thành phố gần đây. Hiểu chưa?”

“Vâng thưa ngài!”

Thủ lĩnh băng cướp lớn tiếng đáp lại, và Cale bước qua hắn ta trước khi tiếp tục.

“Tốt. Vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu với việc cải cách tư tưởng.”

“Dạ?”

“Chúng ta cần phải sửa lại tâm trí thối nát của ngươi, thứ đã khiến ngươi làm những việc tệ hại đó.”

Cale nhìn Ron thu thập các món trang sức khi cậu phớt lờ ánh nhìn của thủ lĩnh băng cướp, kẻ sẽ không thể sử dụng dù chỉ 10 gallon nếu không được phép trong tương lai. Sau đó, cậu liếc mắt về phía Beacrox, người vừa đeo một đôi găng tay trắng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Điều đó khiến cựu thủ lĩnh băng cướp tự hỏi.

‘Tại sao mình lại cần cải cách tư tưởng?’
Đó là câu hỏi của hắn.

“Tôi không cần trở nên ghê gớm hơn nữa để trở thành người thống trị thế giới ngầm sao ạ? Tôi không cần phải thối nát hơn nữa?”

Cale thản nhiên trả lời câu hỏi đó.

“Đó chính là điều ta muốn.”

Tên thủ lĩnh băng cướp không nói nên lời.

“Ngoài ra, bất kỳ ai tiếp tục con đường cướp bóc sẽ bị đánh tơi tả. Bất kỳ kẻ nào ăn cắp đồ hoặc làm tổn thương người khác đều sẽ ra đi.”

Thủ lĩnh băng cướp có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn lại không thể nói ra.

‘Tôi tưởng ngài muốn tôi trở thành kẻ thống trị thế giới ngầm? Không phải làm những gì ngài đang nói chỉ biến tôi thành một người tốt sao?’

Nhưng rồi hắn ta im bặt sau khi thấy cái nhìn lạnh lùng trong mắt Cale. Cale bước tới cánh cửa khi nói điều cuối cùng với thủ lĩnh băng cướp.

“Và cái tác phẩm điêu khắc của ngươi, ngươi sẽ chết nếu ngươi làm nó.”

Cale làm ngơ sự bàng hoàng trên gương mặt thủ lĩnh băng cướp khi cậu đi ra khỏi căn nhà. Cậu có thể thấy những tên cướp cúi đầu và bỏ đi ngay khi chúng chạm mắt với cậu.

Cậu nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu mình ngay lúc ấy.

– Nhân loại yếu đuối! Có gì đó thật kỳ lạ! Tại sao ngươi lại cho hắn ta tất cả những thứ đó miễn phí? Ta chắc chắn ông Ron sẽ sử dụng những món trang sức đắt tiền một cách hợp lý, nhưng mà ngươi đang vung tiền một cách quá phung phí đấy!

Cale bình thản đáp lại đứa trẻ đang trong tình trạng hỗn loạn.

“Không có gì nhiều đâu. Hãy coi nó như một khoản đầu tư.”
-…Nhân loại yếu đuối, điều đó có nghĩa là gì?

Cale nhìn về hướng thành phố gần Núi Leeb nhất. Đó là nơi những tên cướp đến để bán đống đồ chúng đã ăn cắp.

Điều đó có nghĩa là thế giới ngầm ở đó khá phát triển.
Cale mỉm cười.

Cậu cần kiểm soát một vài tổ chức phụ trách thế giới ngầm ở thành phố đó để bắt đầu việc tiếp quản toàn bộ thế giới ngầm của lục địa phía Đông. Một khi điều đó xảy ra, sự giàu có của những tổ chức kia sẽ tự nhiên trở thành của cậu.

“Ta sẽ lấy hết tiền khỏi tay những kẻ xấu xa.”

Tất nhiên, cậu chỉ định lấy tiền từ Arm và những kẻ thực sự ghê tởm khác.
Chẳng phải việc ăn cắp từ những kẻ xấu đó sẽ khiến cậu thậm chí còn tệ hơn họ sao?

‘Mình thực sự khoái trở thành một tên rác rưởi rồi.’

Vì ở đây không hề có ai quen biết cậu, cậu đang lên kế hoạch để lấy tất cả mọi thứ cậu có thể lấy.

– Vậy là nhân loại, ngươi đang nói rằng chúng ta sẽ lấy tiền từ những kẻ xấu à?

“Chính nó.”

-…Ta rất thích cách kiếm tiền này!

Cale cảm giác cậu có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của Raon.
Cả Cale và Raon đều cười thầm.

Eruhaben, người vừa quay trở lại sau khi quan sát cột đá, nhận thấy điều này và có cảm giác quan ngại sau khi nhìn thấy biểu hiện của Cale.

“…Sao tên nhân loại xui xẻo kia lại cười như thế?”

Mèo con On và Hong đi cùng Eruhaben bắt đầu lẩm bẩm.

“Chị à, em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như chúng ta sắp đi vui vẻ một chút đấy!”
“…Chị lại nghĩ có nhiều khả năng là nó sẽ không vui chút nào.”

Không ai, kể cả Eruhaben, nghe thấy tiếng thở dài của chú mèo con màu bạc On.

Cale nhìn cựu thủ lĩnh băng cướp đang đi ra ngoài để nhận sự cải cách tư tưởng của hắn ta khi cậu hỏi.

“Tên của thành phố gần nhất là gì?”
“Là thành phố Leeb-An.”
“Nó nổi tiếng vì cái gì thế?”
“Đó là một thành phố tự do, nhiều nhà thám hiểm và lính đánh thuê thường xuyên ghé qua nơi đó.”

Điều đó khiến Cale mỉm cười trong khi thủ lĩnh băng cướp bối rối.
Một thành phố tự do.
Điều đó có nghĩa rằng không có gia đình quý tộc nào cai trị nó. Đó chỉ là một thành phố được kiểm soát bởi một vài người. Hơn nữa, thành phố này có rất nhiều lính đánh thuê.

Trong trường hợp đó, họ sẽ nổi tiếng vì cái gì?

“Thế giới ngầm cũng nổi tiếng đó nhỉ?”

Thủ lĩnh băng cướp nở một nụ cười ranh mãnh trước câu hỏi của Cale.

“Nó khá nổi tiếng ở khu vực tây bắc của lục địa phía Đông đó ạ.”
“Nên có cả tấn người để đâm sau lưng ha.”

Cale đã quyết định đâu là nơi cậu sẽ bắt đầu xây dựng căn cứ của mình ở lục địa phía Đông này.

***

Vài ngày sau, Rồng cổ đại Eruhaben thở dài thườn thượt.

“…Bây giờ ta biết làm thế nào ngươi luôn kết thúc đen đủi như vậy rồi. Ngươi luôn đặt mình vào những tình huống thật khủng khiếp. Ôi.” 

Tuy nhiên không ai lắng nghe những lời nói luyên thuyên của ông. Tất cả mọi người đều bận rộn với việc xử lý các nhiệm vụ của họ.

“Meeeeeoo.”
“Meeoo!”

Hai chú mèo con nhanh chóng nhảy lên bậc gỗ và đi về phía tầng hai.

Cọt, kẹt.
Những bậc thang gỗ kêu vang mỗi khi mèo con dẫm lên chúng.

-Nhân loại! Ta cũng sẽ đi theo bọn họ!

Raon bay đến phía trên On và Hong.
Beacrox cau mày khi anh lau chùi cái bàn bằng bàn tay đeo găng của mình.
Nó bám đầy bụi.

“…Ha.”

Mặc dù Beacrox đang thở dài, nhưng Cale khá hài lòng với khung cảnh trong mắt mình khi quay về phía Ron và cựu thủ lĩnh băng cướp.

“Không tệ đâu.”
“Thật vậy, cậu chủ.”

Ron nhìn về phía cựu thủ lĩnh băng cướp với ánh mắt thỏa mãn. Cựu thủ lĩnh băng cướp chớp chớp con mắt đen láy khi bắt đầu lên tiếng.

“Tôi khá hiểu biết về thành phố Leeb-An.”

Thành phố Leeb-An.
Thành phố gần nhất với núi Leeb và là nơi tên thủ lĩnh luôn đến để bán số hàng ăn trộm được.
Đó là một thành phố có thế giới ngầm khá phát triển, và cũng là một trong những thành phố tự do.
Rất nhiều lính đánh thuê và nhà thám hiểm đã tới nơi này.

Cọt, kẹt.
Cale nhìn xuống những bậc thang luôn phát ra tiếng kêu mỗi khi có người dẫm lên.

“Vâng, nó đã rất cũ.”

Đây là một quán trọ hoang vắng, cảm giác một cơn gió mạnh cũng có thể hất văng nó đi.
Cale thoải mái nhìn vào căn nhà trọ ba tầng mà thủ lĩnh băng cướp sở hữu ở Thành phố Leeb-An. Sau đó cậu tiếp tục nói chuyện với tên cướp.

“Này, tầng hầm.”
“Vâng thưa ngài!”

Cựu thủ lĩnh băng cướp vội vã tiến về phía quầy tính tiền.
Sau đó, hắn dịch chuyển một chiếc bàn để mở một cánh cửa ẩn.

Két-

Cánh cửa tầng hầm đã lâu không được sử dụng từ từ mở ra.
Thủ lĩnh băng cướp nhanh chóng giải thích.

“Trước đây nơi này từng là một sòng bạc bất hợp pháp và chủ sở hữu là bạn của tôi.”
“Chuyện gì đã xảy ra với hắn?”
“Hắn ta ôm tiền của mình và bỏ trốn đến một thành phố khác rồi.”
“Đó là lý do tại sao nhà trọ bị bỏ hoang?”
“Vâng thưa ngài. Nó đã bị bỏ hoang khoảng năm năm.”

Bùm!

Cánh cửa tầng hầm mở toang cùng với một tiếng động nhỏ.
Cale bước đi trong bóng tối.

“Nhìn bề ngoài nó là một nhà trọ nhỏ ba tầng, nhưng không gian ở tầng hầm đủ để chứa ít nhất 300 người.”

Cale cùng thủ lĩnh băng cướp bắt đầu mỉm cười.

“Ngươi khá thông minh đấy nhỉ.”

“Hehe, cảm ơn ngài.”

Tên cướp gãi đầu và ngượng ngùng trả lời.

“Đây sẽ là nơi lý tưởng để làm căn cứ bí mật thực hiện những điều ác độc.”

“Anh chàng thông minh.”

“Cảm ơn ạ, hehe.”

Cale bỏ lại tên cướp đang tươi cười một mình và đẩy cánh cửa quán trọ ra.

Kít-

Mọi thứ trở nên ồn ào ngay khi cậu bước ra ngoài. Cậu nghe thấy tiếng nhiều người tán gẫu trên đường phố.

“Cậu sẽ đi đâu hôm nay?”
“Có người đang tìm nhân lực để bắt con lợn rừng đang phá hoại cánh đồng của họ. Tớ sẽ đến đó.”

“Hình như có người đã tìm thấy một căn cứ cũ trên núi đấy. Có rất nhiều nguồn gốc lịch sử đằng sau nó thì phải.”
“Ồ, vậy thì tớ cũng nên đến đó chứ nhỉ!”

“Bán áo choàng du lịch giá rẻ đây! Chúng tôi cũng có các trang bị khác!”
“Đây là quán trọ nơi những giấc mơ tuôn chảy! Chúng tôi có chương trình giảm giá khai trương cho tất cả các khách hàng! Chào mừng khách lưu trú dài ngày!”

Cale mỉm cười khi đứng bên ngoài quán trọ.
Vô số lính đánh thuê và nhà thám hiểm, cũng như cư dân của Thành phố Leeb-An, đều bận rộn bắt đầu ngày mới của họ.
Cậu cũng nhìn thấy một vài nghệ sĩ đường phố nữa.

Đây dường như là nơi tập hợp tất cả những điểm mạnh của Thành phố Leeb-An.

Cậu hoàn toàn hài lòng.
Thủ lĩnh băng cướp đã tìm thấy một vị trí tuyệt vời.

“Nó tràn đầy năng lượng.”

Cale quay đầu lại.

Khung cảnh một phần vẫn còn tối tăm và yên tĩnh của Thành phố Leeb-An đập vào mắt cậu. Đó là khu đèn đỏ và là địa điểm của thế giới ngầm.
Cậu đưa mắt ra xa khỏi nơi sẽ trở nên vô cùng sôi động vào ban đêm và nhìn vào tấm bảng mới cậu đặt trên lối vào quán trọ.

<Quán trọ Hy vọng và Yêu Thích Mạo hiểm>

Cale đã nghĩ ra tên cho quán trọ này.

Một căn nhà trọ ba tầng cũ kỹ. Bắt đầu từ ngày hôm nay, đây sẽ trở thành nơi các nhà thám hiểm và du khách đến để tìm kiếm hy vọng và tình yêu.

Tất nhiên, ý nghĩa ẩn đằng sau cái tên là sẽ có những kế hoạch dưới tầng hầm cho ước mơ và hy vọng đâm sau lưng những kẻ xấu xa cùng những nhà thám hiểm hồi hộp khi bước vào căn cứ của kẻ tồi tệ và bắt chúng quỳ gối xuống.

Đó không phải là một cái tên tuyệt vời sao?

“Mình thực sự đã nghĩ ra một cái tên kỳ diệu.”

Cale hướng ánh mắt ấm áp về phía căn nhà trọ cũ kỹ.
Đây là một khởi đầu tốt.

3 bình luận về “Chương 230: Nhưng ở đây thoải mái hơn mà? (4)

Bình luận về bài viết này