• Trans: Ashy /ᐠ。ꞈ。ᐟ\
  • Beta: SakkaPsy.
  • Check: Kei

____________________

“Raon.”

Cale lớn tiếng gọi. Nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là tiếng thở dốc nặng nề của Raon. Lần này hoàn toàn không giống với lần nhóc ấy bị cảm lạnh. 

Cale chớp mắt khi nhìn thấy Raon đang mê man trong cơn sốt cao và hít thở một cách khó nhọc.

Kỳ trưởng thành đầu tiên.

Đó là chuyện duy nhất cậu có thể nghĩ tới. Cale nhớ lại những gì mà trước đây Eruhaben đã nói với cậu.

‘Nó khá thông minh đấy. Chỉ trong vòng một tháng mà nó đã học được hết những thứ đáng lẽ phải tốn ba tháng để tiếp thu.’

‘Nhưng nó không lớn lên.’

‘Nó không đạt được giai đoạn trưởng thành đầu tiên của mình.’

‘Phải đến lúc nó diễn ra rồi chứ nhỉ. Ta tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với nó đây.’

Raon là một con Rồng không thể lớn lên mặc dù nhóc ấy đã học hết những gì cần thiết để kích hoạt kỳ trưởng thành. Cale chợt nhớ lại những gì mình đã nghe được khi đang mơ màng ngủ.

‘Nhân loại, nếu ta trở nên yếu ớt như lúc đó và cần ngươi giúp đỡ, liệu ngươi sẽ cứu ta thêm lần nữa chứ?’

‘Chết tiệt.’

Cale không thể ngăn nổi bản thân chửi thề.

Nhưng lý do khiến cậu chửi không phải vì nhớ lại những lời Raon nói khi ấy.

Bípppppppp- bípppppp-

Có nhất thiết phải để thiết bị báo thức chuyên dụng kêu lớn tới mức này không vậy? 

Sao mấy người đó lại gây ra tiếng ồn inh ỏi đến thế khi đang phải hết sức cảnh giác để kẻ địch không chú ý tới động thái của mình?

Cale cắn môi, cậu bỗng chợt nghĩ đến điều gì đó. Rồi cậu hướng mắt về phía Raon. Trong không gian của nhóc Rồng có thiết bị liên lạc hình ảnh của Cale.

Là Kỵ sĩ Hộ mệnh Clopeh. Anh chỉ liên lạc với Cale thông qua thiết bị chuyên dụng này.

Cale đã ra lệnh cho anh ta hãy gọi cho cậu thông qua thiết bị liên lạc cá nhân nếu có bất cứ điều gì thay đổi trong kế hoạch của Liên minh Bất khuất, hoặc khi có tình huống nguy cấp xảy ra.

Tất nhiên, cậu phải cung cấp thông tin liên lạc riêng của mình cho anh ta, để đề phòng những trường hợp bất trắc.

Bípppppppp- bípppppp-

“Cale-nim!”

Có giọng nói của ai đó gọi tên cậu từ bên ngoài lều. Là Choi Han. 

Cale đưa tay dụi mắt.

Giả sử đã có chuyện xảy ra khi cậu đang ngủ thì sao, dù chỉ là một giấc ngủ dài ba tiếng đồng hồ?

Không, phải là nếu nó xảy đến trong lúc Raon bị ốm mới đúng. Và nếu Clopeh liên lạc với cậu trong khoảng thời gian đó?

Vậy thì Cale đã không thể trả lời cuộc gọi. Cậu không có Raon để kết nối cuộc trò chuyện.

Bípppppppp- bípppppp-

Đây không phải là âm thanh của thiết bị báo động.

Mà nó là một tín hiệu cảnh báo.

Nó có nghĩa là ‘đã xảy ra chuyện rồi’.

‘Mấy thứ này làm mình phát điên lên được.’

Cale cố hết sức để ngừng nhăn nhó và bước thẳng ra khỏi lều.

Bộp.

Cậu có thể nhìn thấy các hiệp sĩ vội vã đi qua đi lại ở bên ngoài. Ánh sáng từ vòng tròn ma thuật dịch chuyển được thiết đặt ở doanh trại lóe lên từng chập.

Các hiệp sĩ và kỵ sĩ đóng quân ở thành phố lân cận đều đang được dịch chuyển tới đây.

“Cale-nim, quân địch đã xuất hiện ở phía bên kia hẻm núi!”

Cale quay đầu về phía giọng nói của Choi Han. Cậu nhìn thấy Choi Han,  Hilsman, Mary, và Lock. Cậu còn thấy cả số ít các kỵ sĩ của Quân đoàn thứ nhất thuộc Đội Hiệp sĩ Hoàng gia, à không, họ là những thành viên nòng cốt của lực lượng trực thuộc Vương quốc Roan.

Cale mở miệng.

“Choi Han và Lock, vào đây. Những người còn lại sẵn sàng đợi lệnh.”

Choi Han cảm thấy thật kỳ cục khi cậu gọi hai người họ vào trong, nhưng cũng thành thật làm theo lời Cale. Cậu có thể nhìn ra sự khẩn trương trong mắt Cale.

Quân địch dường như không phải là mối lo.

Là Clopeh đã phản bội bọn họ sao?

Suy nghĩ đó làm bước đi của Choi Han càng thêm vội vã.

Để rồi sau khi nhìn thấy bên trong căn lều là một mảnh tối om, cậu dừng bước.

“… Cale-nim”

Ngay cả Lock theo sau cậu cũng phải dừng lại vì kinh ngạc.

Choi Han và Lock, ai cũng có thể nhìn thấy Raon lẳng lặng nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Biểu cảm trên mặt Choi Han thay đổi. Sự hoang mang lúc ban đầu nhanh chóng biến mất.

“… Tôi đã tự hỏi liệu có phải Kỵ sĩ Hộ mệnh đã phản bội chúng ta không đấy. Đây hẳn là lý do tại sao mà cậu không đả động gì tới tình hình hiện tại nhỉ, Cale-nim.”

Choi Han nhận ra rằng cho tới lúc này, Cale vẫn không nhận được bất kỳ thông tin nào từ Clopeh. Cậu cảm thấy thật khó chịu sau khi biết rằng Raon bị ốm, dù cho họ đang ở trong tình thế tương đối cấp bách.

“Cale-nim.”

Nhưng khi nhìn thấy Cale, người đáng nhẽ phải khó chịu nhất, lại mang bộ dạng điềm tĩnh như thế này khiến Choi Han có thể ổn định mà nói tiếp.

“Mười phút trước, bọn tôi phát hiện kẻ thù đang sử dụng những vòng tròn dịch chuyển để thực hiện các cuộc vận chuyển với quy mô lớn. Đó là lý do vì sao quân ta cũng đang tập hợp lực lượng.”

Họ đang sử dụng những vòng tròn ma thuật dịch chuyển cỡ lớn mà Đội Pháp sư đã chuẩn bị cho buổi tập hợp.

“Mặc dù sớm hơn dự kiến những ba tiếng, nhưng hiện tại thì cả năm vòng tròn dịch chuyển cỡ lớn đều đang được sử dụng để tập hợp lực lượng của Vương quốc Breck đến Hẻm Chết.”

Hẻm Chết cắt ngang qua Tây lục địa, kéo dài từ tây sang đông. Họ đã thiết đặt tận năm vòng dịch chuyển ở chính giữa tuyến đường có khoảng cách ngắn nhất đến thành phố Vương quốc Breck lân cận.

Vòng tròn thứ ba được đặt tại trung tâm của tuyến đường này. Đây cũng là nơi mà Cale đang đóng quân.

“Rosalyn hiện tại đang ở biên giới của Vương quốc Breck và Hẻm Chết để chuẩn bị cho cuộc tấn công của kẻ thù.”

Cale chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhìn lên đầu giường.

Khi Raon không thể chiến đấu, người duy nhất biết về tình huống của nhóm Cale và có thể sử dụng thiết bị liên lạc hình ảnh hiện tại chỉ có Rosalyn. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đang phải bài binh bố trận để nghênh đón kẻ địch. 

‘Mình nghĩ là sẽ không liên lạc được với ngài Eruhaben đâu.’ 

Với tình hình hiện tại, rất khó để có thể liên lạc với Rồng cổ đại.

Hàng tá những suy nghĩ khác nhau quay mòng mòng trong đầu Cale. Cùng lúc đó, cậu bỗng nhớ tới một thứ mình đã học được khi còn là Kim Rok Soo, đó là lúc mà cậu chỉ mới bắt đầu làm một công việc phù hợp.

‘Cậu phải thật bình tĩnh mới được. Một người xử lý thông tin phải luôn giữ một trái tim lạnh. Rõ chưa, ma mới?’ 

Đó là những gì mà người trưởng nhóm cũ đã nói với cậu. Giọng nói của người đàn ông đã phát hiện ra tài năng của Kim Rok Soo và giúp cậu trưởng thành vẫn luôn luôn ôn tồn như thế.

Mặc dù tâm trí đang sôi lên sùng sục, ánh mắt khi Cale nhìn Choi Han vẫn rất lạnh lùng. Tuy nhiên, cậu lại gọi tên người khác.

“Lock.”

“Vâng.”

“Từ giờ cậu sẽ phải ở bên cạnh ta dù cho bất kể chuyện gì xảy đến. Bất kể chuyện gì. Hiểu chưa?”

Lock siết chặt nắm tay và đáp lại.

“Vâng, vâng ạ!”

Trong đầu Lock cũng đang sôi lên từng hồi.

Bípppppppp- bípppppp-

Tâm trí cậu trở nên rối rắm phức tạp theo từng tiếng báo động inh ỏi bên tai. 

Khi nghe thấy câu trả lời của Lock, Cale quay người và đi thẳng về phía giường. Cậu lấy một tấm chăn và dùng nó để bọc lấy cả cơ thể đang cuộn tròn của Raon. Cậu phủ hết từ đầu tới đuôi của nhóc ấy. Rất nhanh, con Rồng nhỏ chỉ vỏn vẹn một mét hai đã được giấu đi.

Cậu không thể để nó một mình ở đây.

Nhưng mà cậu cũng không thể ở lại bên cạnh nó.

Cậu còn có thể làm gì khác chứ?

Phải mang theo thôi.

“Choi Han.”

Choi Han lên tiếng ngay khi nghe thấy Cale gọi.

“Tôi nhất định sẽ ở bên cạnh ba người các cậu nguyên ngày hôm nay. Đó là ưu tiên hàng đầu của tôi.”

Cale, Lock, và Raon.

Choi Han đã hiểu rõ ràng về những gì mà mình cần làm ngày hôm nay. Thế trận đang rất cam go, cậu tuy rất muốn giúp Rosalyn bảo vệ vương quốc của cô ấy, nhưng gia đình của cậu phải được đặt lên trên tất cả.

“Cậu nói cái gì vậy?”

Tuy vậy, Choi Han lại chỉ thấy Cale cau có với mình. Cậu ấy mang một biểu cảm cáu kỉnh như thường lệ.

“Choi Han, cậu phải tiêu diệt chúng trước khi chúng đến được đây.”

Tiêu diệt kẻ thù trước cả khi chúng đến.

Vẻ mặt của Choi Han dần trở nên kì quái.

Trong khi đó, Cale bước tới chỗ Lock và trao nhóc Raon đã được bọc kỹ càng vào tay cậu. Hai tay của Cale run lên nhè nhẹ trong khi bế Raon. Dù Raon không hẳn là quá dài, nhưng nhóc con mũm mĩm vẫn có trọng lượng kha khá.

“Đây.”

“Gì ạ? À, vâng.”

Lock mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn cẩn trọng ôm lấy Raon. Cậu có thể cảm thấy trọng lượng của Raon trên cả hai tay. Một khi cậu hướng tầm mắt xuống, cậu sẽ thấy nhóc Raon đang thở nặng nề, sẽ chẳng một ai có thể thấy được cảnh tượng này giống như cậu.

Những cảm xúc hiện tại của Lock thật khó để diễn tả bằng lời, và cậu gồng đôi tay. Sự tồn tại mà cậu luôn nghĩ là mạnh mẽ chỉ vì nó là Rồng, không hề nặng như cậu nghĩ, và hiện tại nhóc ấy còn đang ốm.

Raon cũng là một thành viên trong gia đình của Lock mà.

“Cậu không định đi à?”

“A, vâng ạ!”

Lock vội vàng đi theo Cale.

“Cả ngày hôm nay phải luôn bám sát sau lưng ta chứ đừng biến đi mất. Rõ chưa?”

“Thưa vâng!”

Lock hiểu được ý tốt của Cale. Thiếu gia đang cố gắng bảo vệ hai bọn họ. Dù cho biểu cảm trên khuôn mặt ấy trông thật lạnh nhạt, nhưng trong thâm tâm cậu ấy phải lo lắng tới nhường nào cơ chứ?

Lock biết rõ những gì mà mình phải làm trong trận chiến này.

Mang theo Raon đang bị ốm.

Và hết sức theo sát Cale.

Dù không nhiều, nhưng việc cậu được giao cho nhiệm vụ gì đó để làm trong trận chiến khiến cho cơ thể của Lock tràn đầy sức mạnh.

Loài sói sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi chúng có một ai đó hoặc thứ gì đó cần được bảo vệ. Sự khác biệt giữa sự cô đơn và cảm giác được thuộc về (*) chẳng mấy đáng kể. Điều đó là một chân lý hiển nhiên, nhưng cả Cale lẫn Lock đều không hiểu rõ.

(*) Sense of belonging (tạm dịch: cảm giác được thuộc về) là cảm giác tâm lý về sự kết nối chặt chẽ với một xã hội, không gian, văn hóa, chuyên môn, cộng đồng hay một tổ chức hoặc nhóm nào đó (Hurtado & Carter, 1997). Đây là cảm giác thân quen khi một người tham gia vào và được cảm nhận mình là một phần gắn kết của nhóm. Đây còn là cảm giác khi nhận được sự quan tâm, sự phản hồi ấm áp, sự chấp nhận và ủng hộ từ những mối quan hệ mà ta cho là quan trọng.

Choi Han dõi theo bóng Cale rời khỏi căn lều cùng với Lock.

Soạt.

Vạt lều được nâng lên một lần nữa, Cale đối mặt với đội quân tinh nhuệ của Vương quốc Roan, và họ cũng đang nhìn cậu. Mary, Hilsman, Đội Pháp sư, và Quân đoàn thứ nhất của Đội Hiệp sĩ Hoàng gia.

Bípppppppp- bípppppp-

Mặc cho âm thanh báo động cứ kêu inh ỏi, đội quân Vương quốc Roan vẫn kiên nhẫn chờ đợi Cale mà chẳng có chút lo lắng nào.

Khi Choi Han bước ra khỏi lều thì Cale đã đứng đối mặt với các binh sĩ, cậu cũng bước tới và đứng bên cạnh Cale.

Vào khoảnh khắc đó, Cale cất lời.

“Mục tiêu của chúng ta hôm nay rất đơn giản.”

Cale giải thích rõ ràng mục tiêu của hôm nay cho nhóm người.

“Phòng thủ chứ đừng tấn công.”

Khiên Bạc.

Nguồn gốc của cái năng lực mà bọn họ đã biết tới chính là Raon. Sức mạnh phòng thủ của cái khiên ấy chỉ khả thi khi Cale có Raon bên cạnh. Nhưng hôm nay, cậu không thể trông chờ vào Raon để tạo ra những kỳ tích như mọi khi.

Tuy nhiên, Cale không thể bày ra sự yếu đuối của mình cho bọn họ. Cậu chỉ có thể đặt cho họ một mệnh lệnh khác.

“Đừng đi ra xa. Cũng đừng ở một mình. Hãy chắc chắn rằng các ngươi luôn luôn di chuyển với một nhóm tối thiểu ba người.”

Mặc dù bọn họ tới đây để giúp đỡ Vương quốc Breck, Cale vẫn ưu tiên cho bản thân và mạng sống những người thuộc lãnh thổ của mình trước tiên. Cậu phải đảm bảo rằng bản thân và những người xung quanh mình sẽ sống sót.

Đó là nguyên nhân mà Cale nói với người thuộc Vương quốc Roan rằng hãy ưu tiên chọn phòng thủ.

Ngoại trừ một người.

Choi Han siết chặt lấy vỏ kiếm trong tay. Cậu gật đầu thay vì đáp lại Cale, người đang nhìn cậu chăm chú.

Phải ra ngoài trước khi phòng thủ. 

Lý do cậu là người duy nhất nhận lệnh phải tiêu diệt kẻ thù trước khi chúng đến được đây đã quá rõ ràng. Choi Han hiểu rất rõ việc đó có ý nghĩa gì.

Raon không sẵn sàng để chiến đấu.

Vậy nên cậu là người duy nhất còn lại.

Cale ngay lập tức lên tiếng lần nữa khi thấy Choi Han mỉm cười.

“Tất cả vào vị trí!”

Áo choàng của pháp sư và giáp của hiệp sĩ tạo ra những tiếng động khác nhau, họ bắt đầu di chuyển theo đội hình và tản ra mọi hướng.

Cale cũng bước ra chỗ khác. Mary, Hilsman, Choi Han, và Lock đứng bên cạnh cậu.

“Có phải đã có chuyện gì xảy ra với ngài Raon không ạ?”

Giọng nói máy móc của Mary run run. Cale nhìn về phía người con gái áo choàng đen và Hilsman đang lo lắng ở bên cạnh, cậu đáp lời.

“Đại loại vậy.”

Cậu có thể thấy được rằng hai người họ đang nao núng.

Tuy nhiên, cậu không thể nói bọn họ hãy ‘thư giãn đi’ hay điều gì tương tự. Chúng ta cần phải trực tiếp đương đầu với rắc rối của mình. Đó là cách duy nhất để xác định chính xác tình hình và tìm ra cách giải quyết.

Cale giảng giải cho hai người họ chân lý này.

“Raon đang không ổn, đó là lý do tại sao các ngươi cần phải đảm bảo rằng mình tỉnh táo để không có chuyện gì bất trắc xảy đến với bất kỳ ai.”

Cả Mary và Hilsman đều ngậm miệng lại trước câu trả lời ấy.

Không để mình bị thương và phải luôn giữ vững tâm trí.

Đôi môi run rẩy của Mary lẫn biểu cảm lo lắng của Hilsman nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.

Cale quay lưng lại với bộ đôi đang trầm lặng kia và hướng thẳng về phía một người.

Rosalyn. 

Cậu cần phải tới chỗ của cô ấy.

Cô là người có thể nắm bắt tình hình hiện tại một cách tốt nhất, và cậu cần tới sự giúp đỡ của cô.

* * *

Cale có thể nhìn thấy bóng lưng của Rosalyn. 

Vùuuuuuuu- vùuuuuu-

Gió thổi ào ào. Bây giờ mới chỉ là sáng sớm tinh mơ, quang cảnh hãy còn đang tối đen như mực.

Hẻm Chết được tạo nên từ những vách đá sâu hoắm, ngoằn ngoèo trái phải và kéo dài tới hàng trăm kilomet.

Rosalyn đang ở chỗ vách đá sâu nhất, cũng là biên giới giữa Vương quốc Breck và Vương quốc Askosan.

Cô ấy đứng đó để quan sát lực lượng Askosan ở phía bên kia vách đá.

Bên cạnh cô là Đội Pháp sư và một vòng tròn ma thuật dịch chuyển cỡ lớn.

Tinh. Tinh.

Vòng tròn ma thuật cứ nhấp nháy không ngừng vì các kỵ sĩ và hiệp sĩ cứ liên tục xuất hiện từ đấy.

Nhưng Cale không để ý tới chuyện ấy.

“… Đó, cái quái gì-“

Cậu nghe thấy giọng của Phó Chỉ huy Hilsman, tuy nhiên, Cale cũng không rảnh mà để ý tới anh ta.

Cậu nhìn qua vách đá.

Nơi đó là lãnh thổ của kẻ địch.

Cũng có những tia sáng chớp nhấp nháy từ phía bên kia.

Một ánh sáng khác nữa lóe lên bên cạnh Cale. Nó phát ra từ vòng tròn ma thuật dịch chuyển.

Hàng chục những tia sáng lập lòe ở phía bên kia của vách đá.

 “… Trông hợp với một trận quyết chiến đấy.”

Từ bên kia vách núi.

Một lượng lớn kẻ thù đang nhìn họ khi họ đứng tại hẻm núi này.

Quân số của kẻ địch nhiều tới không tưởng.

Phần phật.

Những lá cờ bay phấp phới trong cơn gió rít gào từ phía bên kia hẻm núi, những lá cờ tượng trưng cho thấy bọn chúng là một phần của Liên minh Bất khuất.

Đó là một con số khó tin khi so sánh với số lượng binh lính đã tấn công Vương quốc Caro hay Vương quốc Roan.

Hơn nữa, những vùng đất phương bắc, bao gồm cả Vương quốc Paerun, đều là những vương quốc của các kỵ sĩ.

Các kỵ sĩ trở nên mạnh hơn khi họ chiến đấu trên mặt đất. Và nếu kỵ sĩ của chúng mạnh khi ở trên mặt đất, chứng tỏ đó là những kỵ sĩ có trình độ cao.

Ngoại trừ con sông nằm dưới đáy của vách đá dài ngoằn ngoèo cắt giữa Vương quốc Breck và Vương quốc Askosan, ở đó không có bất kỳ nguồn nước nào cả.

“… Tôi đã từng mong đợi đấy, nhưng đến khi trực tiếp nhìn thấy lại khiến tôi thật sự cảm nhận được bọn chúng đông tới cỡ nào.”

“Không, còn đông hơn cả những gì mà tên khốn điên rồ đó đã nói với chúng ta.”

“Gì cơ ạ?”

Quân địch đông hơn hẳn so với những gì mà Clopeh nói với cậu.

Chính xác hơn thì, có quá nhiều hiệp sĩ được gửi tới đây.

“Cô Rosalyn.”

“…Thiếu gia Cale!”

Cale đặt tay lên vai Rosalyn. Có một và chỉ một câu hỏi đang choáng ngợp tâm trí cậu.

Cậu nhanh chóng thì thầm vào tai cô ấy.

“Làm sao chúng có thể qua đây với số lượng lớn binh lính như vậy được?”

Một lượng lớn quân lính như thế.

Chúng sẽ làm gì để đưa tất cả bọn họ vượt qua hẻm núi này đây?

3 bình luận về “Chương 236: Tôi sẽ… cậu (1)

  1. Gió thổi ào ào. Bây giờ mới chỉ là sáng sớm tinh mơ, quang cảnh “hãy” còn đang tối đen như mực.
    => này (?) Hoặc là team nên lượt bỏ chữ đó, chứ đọc thấy hơi cấn ạ.
    (Cảm ơn các bạn vì bản dịch :333

    Thích

Bình luận về bài viết này