• Trans: Quạ – ai đó làm ơn hãy cứu đồ án của tôi.
  • Beta: Ngự 
  • Check: Celi

———————–

Chimera. Một quái vật nhân tạo.
Rồng cổ đại than nhỏ một tiếng khi nghe thấy từ đó.

‘Đây là thứ đi ngược với quy luật của tự nhiên.’

Khác hẳn với loài biến dị hay biến thể.
Cả hai thứ ấy đều tự nhiên xảy ra, trong khi chimera lại không giống vậy.

“Vào 900 năm trước…”

Eruhaben gần như há hốc mồm khi tên Rồng lai nói tiếp.
Ông đã tưởng hắn ta chỉ mới vượt qua kỳ trưởng thành thứ hai, thế nhưng, sống đến 900 năm hầu như đã là toàn bộ tuổi đời của một con Rồng.

Làm sao có thể?
Eruhaben ngậm miệng đợi tên Rồng lai tiếp tục.

Rồng lai hít một hơi trước khi đưa bọn họ vào dòng hồi ức.

“Người đó bảo rằng ta là đứa trẻ duy nhất còn sống. Gã bảo ta gọi gã là “cha”. Vì gã nói ta là đứa trẻ duy nhất còn sống sót, nên gã ta không phải cha đẻ của ta. À, hẳn các ngươi đang thắc mắc cha ta là ai.”

Rồng lai thấy được nhóc Rồng con đang quan sát hắn từ phía sau Cale.
Đôi mắt xanh thẫm tỏ ra cảnh giác, buồn bã, cùng với nhiều xúc cảm khác. Hắn nghĩ rằng ấy là những cảm xúc rất thơ ngây.

‘Nó còn nhỏ. Con Rồng đó thật sự còn rất nhỏ.’

Sự thật ấy khiến Rồng lai thở dài, rồi hắn nói tiếp.

“Cha ta là ‘Sao Trắng.’ Đầu lĩnh của Arm.”

Raon ngây ngốc, còn Eruhaben rên rỉ. Thậm chí cả Witira đang đứng bên ngoài buồng giam cũng phải há hốc miệng.
Thế nhưng, Rồng lai lại bật cười khi thấy ánh mắt của Cale.

Cale như đang kiểm tra hắn.
Ánh mắt lạnh lùng chăm chú, cố xác định xem hắn đang nói dối hay nói thật.

‘Tên khốn đáng sợ.’

Rồng lai cười không ngừng hỏi lại.

“Các ngươi không muốn bắt người đó sao?”

Đầu lĩnh của Arm. Sao Trắng.
Kẻ đã nuôi giữ Rồng lai trong căn động ấy.

“Tệ thật. Ngay cả ta cũng chỉ mới thấy gã lúc gã đeo mặt nạ. Mà, chỉ có mắt gã ta bị che lại, nên ta vẫn nhìn thấy miệng gã.”

Rồng lai cũng mới chỉ thấy miệng của người đó, người đã cười khi chiếc vương miện trắng cắn nuốt máu hắn ta.
Hắn vẫn còn nghe thấy tiếng cười ấy mỗi khi nhắm mắt rơi vào giấc ngủ. Đó là âm thanh duy nhất hắn nghe được khi ở trong hang động tối tăm ấy.

Rồng lai gạt ký ức đó sang một bên rồi nhìn về phía Cale. Hắn nghe thấy tiếng cậu ngay khi hai người họ chạm mắt.
Cale đã chú ý đến một điều lạ trong những lời của hắn.

“Sao Trắng là con người?”

Rồng lai đã nói “người đó”.
Hắn ta cười.

“Kỳ lạ phải không?”

Ừm.
Eruhaben đưa tay vuốt mặt.
Ai cũng căng thẳng đợi Rồng lai tiếp tục. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt của con Rồng lai đó vang lên..

“Sao trắng là con người. Dẫu vậy, gã ta đã sống đến 900 năm. Trên người gã thậm chí không có tử khí. Các ngươi nghĩ sao?”
“Trên người gã không có tử khí?”

Eruhaben nói chêm vào.
Rồng lai chạm mắt với con Rồng cổ đại.

“Đúng, Eruhaben. Ta chắc chắn ông đã hiểu được hoàn cảnh hiện tại của ta. Ta chỉ là một đứa lai tạp, nhưng trong ta vẫn có máu Rồng đang chảy. Rồng rất nhạy với mùi hương của tự nhiên và cái chết. Thế nên chúng mới có thể lập tức phát giác được tử mana, nhưng ta lại không thể ngửi được dù chỉ một lượng tử khí nhỏ nhất trên người gã.”

Vẻ mặt Eruhaben đanh lại.

“… Ngươi biết ta là ai ư?”
“Người đó đã ra lệnh phá huỷ tổ của ông, và ta là kẻ chuyển tiếp mệnh lệnh đó.”

“A.”
Tiếng bật thốt của Witira vang vọng cả buồng giam.

Các mảnh ghép đang lần lượt về đúng chỗ. Thế nhưng, câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó.

Tâm trí Cale đang trở nên rối rắm phức tạp.

‘Lạ thật.
Sao Trắng, đầu lĩnh của Arm. Người đó là ai?
Sao một con người có thể sống đến 900 năm?
Hơn nữa, tên khốn mang một nửa dòng máu Rồng ấy nói rằng hắn không hề ngửi thấy tử khí trên người kẻ đó.
Thật sự có thể sao?’

“Ngươi nghĩ sao?”

Cale chạm mắt với Rồng lai lần nữa.

“Người đó không kinh tởm ư? Ngươi không muốn giết gã à?”

Người đó. Người đã bảo hắn gọi người đó là cha.

“Ta thấy vậy đó.”

Rồng lai đã muốn giết chết người đó. Không, hắn vẫn luôn muốn giết người đó. Nếu có thể hắn sẽ làm thế ngay bây giờ.
Sự tức giận và tuyệt vọng vì mất đi sức mạnh hiện rõ trong đôi mắt hắn.

“Ký ức đầu tiên của ta là tại hang động ấy. Khi ta mở mắt và thấy người đó, gã đã nói với ta thế này.”

Khoảng 900 năm về trước. Hắn vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của tường hang. Và giọng nói ấy còn lạnh lẽo hơn cả những bức tường đó, ký ức đầu tiên của hắn là như vậy.

“ ‘Ta đã đặt trái tim của Rồng vào bên trong cơ thể ngươi.’ ”

Cale nhớ lại điều Eruhaben đã nói ngay khi hắn thấy Rồng lai.

‘Hắn đã ăn tim của Rồng.’

‘Nghĩa là trong cơ thể hắn có tim của Rồng ư?’

Cale nhìn về phía Eruhaben, ông đang nhăn mặt vì không thể giấu được sự bàng hoàng. Cậu không thể nhận được câu trả lời từ biểu cảm ấy. Thế nhưng, Cale đã nhận được đáp án khi Rồng lai tiếp lời.

“Sau đó ta đã thường xuyên ăn tim Rồng.”

‘… Ăn tim Rồng và được đặt tim Rồng vào cơ thể khác nhau ư?’

Cale cạn lời nhìn về phía Rồng lai.

‘Chỉ để giữ tên khốn này sống sót mà bao nhiêu sinh mạng đã bị giết vậy?’

Tuy nhiên, cậu cũng không dễ dàng nói ra suy nghĩ của mình. Mí mắt Rồng lai hơi chớp. Hắn đang nhớ về quá khứ của hắn.

900 năm về trước. Đã là một quãng thời gian dài rất dài.

“Các ngươi có biết vì sao ta có mắt đen tóc đen không?” 

Mỗi thế hệ chỉ có một con Rồng mang màu sắc đặc trưng.

“Vì tất cả đã bị trộn lẫn.”

Ta sẽ nhận được bóng đêm khi trộn lẫn tất cả màu sắc lại với nhau.

“Màu sắc đã trở nên lẫn lộn khi ta ăn tim của nhiều con Rồng khác nhau.”

Trái tim Rồng đã hoà lẫn với trái tim hắn. Quả tim đó tan vào tim hắn như một vết xăm rồi mới chiếm lấy thân thể hắn mỗi khi hắn ăn một quả tim Rồng khác.

Và rồi một ngày, mắt, tóc, và vảy của hắn đều hoá đen.
Rồng lai nghĩ rằng màu sắc này rất hợp với hoàn cảnh của hắn.

“Người đó có vẻ muốn ta vượt qua kỳ trưởng thành thứ ba của bản thân.”

Kẻ đó muốn biến hắn ta trở thành một con Rồng hoàn chỉnh.
Rồng lai không biết tại sao.

“Tuy nhiên, đạt đến kỳ trưởng thành thứ hai trong 900 năm là giới hạn của ta, vì ta là một sinh vật nhân tạo. Ta đã ăn tổng cộng bốn quả tim Rồng cho đến khi ta đạt đến kỳ trưởng thành thứ hai. Nếu tính cả quả tim Rồng ban đầu trong tim ta, thì ta đã được tạo ra với sinh mạng của năm con Rồng.”
“… Thật khó tin.”

Eruhaben không kìm được mà thốt lên.

‘Gã ta đã giết năm con Rồng ư?
Nếu tính cả Rồng cổ đại ở phía Đông lục địa, Olienne, thì sẽ là sáu.’

Ít nhất là sáu con Rồng.
Không dễ để làm được một điều như thế.
Không, gần như không thể làm được như vậy.

Hắn buộc phải đối mặt với từng con Rồng vì chúng sống đơn độc, thế nhưng, chúng không hề yếu. Rồng rất mạnh, ngay cả khi chúng chỉ có một mình.

Nhưng chỉ một con người lại giết được nhiều Rồng đến vậy?

‘… Gã ta không phải con người.’

Con Rồng cổ đại đã trải qua 1000 năm trên thế giới này không giống như Rồng lai đã dành phần lớn cuộc đời hắn trong hang động, ông đưa ra kết luận dựa trên kinh nghiệm của ông.
Tên khốn giết Rồng không phải là người.

“Eruhaben.”

Rồng lai nhìn về phía Eruhaben rồi bật cười.
Hắn cũng không tin được những gì đầu lĩnh của Arm, cha hắn, đã làm. Hắn vẫn không thể tin kể cả khi đã ăn những quả tim đã được đưa đến cho hắn.
Thế nhưng, hắn đã có thể hình dung được khi bước ra thế giới này.

“Rồng là những tồn tại sống đơn độc. Chúng ích kỷ và xấu tính. Thế nên chẳng ai biết khi chúng chết.”

Rồng tự cô lập chính mình. Mấy trường hợp tệ nhất còn không thèm lập gia đình. Chúng không muốn tạo ra hành lý cản trở sự phát triển của chúng.

Đó chính là điểm yếu của chúng.
Không ai biết khi nào chúng chết.
Không một ai khóc thương cho chúng.

Không một ai đến cứu chúng cả.

“Ông biết tại sao cuối cùng bọn tôi lại nhắm đến ông không?”

Eruhaben thấy được thứ cảm xúc vừa chợt lướt qua mắt của Rồng lai.
Đó là sự ghen tị. Hắn ta ghen tị với một con Rồng cổ đại.

“Eruhaben, ông ít ích kỷ hơn. Khác với những con Rồng khác, ông giữ quan hệ với rất nhiều Rồng. Ông cũng giúp đỡ chúng.”

Lý do Arm đã không đụng tới Eruhaben, dù ông còn lớn tuổi hơn con Rồng cổ đại phía Đông, Olienne, vì quanh ông có rất nhiều sinh vật sống.
Arm không biết tại sao lại vậy.

Thế nhưng, Eruhaben cũng cau mày khi ông nhận ra lý do.
Phải chăng là vì ông mang thuộc tính “cát bụi” hay “bột mịn”, mà ông thấy quý trọng những sinh vật vô dụng và yếu ớt hơn ông. Ông không biết tại sao mình lại bị thu hút bởi chúng.

Ông bảo vệ mấy nhóc Rồng vượt qua kỳ trưởng thành đầu tiên, cả Cây Thế giới, tộc Elf, và còn cứu giúp một số Elf nữa.
Eruhaben sống đơn độc, nhưng không hề tự cô lập bản thân.

“Vậy nên ông mới trở thành kẻ cuối cùng còn sót lại.”

Rồng cổ đại nhắm mắt lại, đến khi Rồng lai nói xong, ông mới hỏi.

“Nghĩa là trái tim ta cũng sẽ thành vật của ngươi ư?”

Rồng lai lắc đầu trước câu hỏi của ông. Hắn nhìn Cale Henituse đang mang bộ mặt lạnh lùng và nhóc Rồng con đang trừng mắt nhìn hắn, hắn đáp.

“Không, không phải cho ta. Người đó nói gã cần nó, nhưng ta không biết gã định dùng nó để làm gì.”

Hắn chỉ truyền lệnh chiếm cứ tổ của Eruhaben cho một kẻ khác.
Con Rồng lai mang lên vẻ ngoài đẹp đẽ của một con Rồng cổ đại cũng đã sống lâu từng ấy năm.

Nhưng vẻ đẹp hàng thật giá thật vẫn khác hẳn vẻ xấu xí giả mạo ấy. Thậm chí màu vàng kim mà hắn đã cố gắng bắt chước cũng không là gì so với đồ thật cả.

“… Hừuu.”

Rồng lai thở dài một hơi. Hắn đã nói quá nhiều khiến cơ thể hắn bị ép đến tình trạng hiện tại.

Hắn hướng mắt về phía Cale. Nhóc Rồng con im lặng nhìn hắn. Dù cả hai đều mang màu đen, hắn vẫn thấy rõ lớp vảy đen tuyền cùng với đôi mắt xanh thẳm, khác hẳn với dáng vẻ xấu xí của hắn.

Hắn chưa bao giờ lo về việc trở nên yếu hơn trong kỳ trưởng thành thứ nhất và thứ hai. Vì hắn đã luôn cho rằng hắn chết vì đau đớn cũng chẳng sao cả.

Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy có chút bất công. Bất công cho hắn phải chết khi còn chưa được sống. Chỉ độc điều ấy đã giúp hắn vượt qua các kỳ trưởng thành của mình.

Miệng Raon hơi mở ra rồi lại ngậm chặt khi chạm mắt với Rồng lai. Nó là một con Rồng thông minh, dẫu vậy, Raon cũng không biết cách thể hiện cảm xúc hiện tại của mình.
Vậy nên, nó chỉ có thể hướng mắt đáp lại đôi mắt đen của hắn.

Eruhaben cũng nhìn Rồng lai với vẻ mặt phức tạp. Đây là một kẻ đã sống lâu gần bằng ông nhưng cũng đã đoạt đi sinh mạng của năm con Rồng đồng bạn với ông. Kể cả vậy, ông vẫn thấy nó thật phức tạp..

Ngay lúc ấy.

“Ta sẽ còn quay lại.”

Giọng nói bình tĩnh vang vọng buồng giam.
Là Cale đã lên tiếng.
Cậu đứng dậy khỏi nền đất.

“… Nữa sao?”

Nghe Rồng lai bối rối hỏi, Cale gật đầu đáp lại hiển nhiên.

“Ngươi vẫn còn thời gian để quyết định.”

Cale đã cho hắn một tuần để suy ngẫm. Vẫn còn đó một vài ngày nữa. Tuy nhiên, Rồng lai không thể hiểu được suy nghĩ của cậu, hắn hỏi.

“… Ta được tạo nên từ sinh mạng của năm con Rồng. Chẳng phải ngươi nên lập tức giết ta sao? Ngươi không giận sao? Ta là một sinh vật bị nguyền rủa đấy.”
“Trông ta có giống người sẽ cứu ngươi không?”

Rồng lai đột nhiên nghẹn lời.
Hắn có vẻ đã hiểu sai, và Cale thẳng thừng đập hiện thực vào mặt hắn.

“Dù ngươi có chọn thế nào, ta vẫn sẽ là người giết ngươi.”

Dù hắn có chết ngay bây giờ, hay sống trong đau đớn sáu tháng nữa rồi để cơ thể phát nổ.
Dù thế nào thì, Rồng lai vẫn sẽ chết.

“Ta chỉ cho ngươi lựa chọn cách ngươi sẽ chết mà thôi.”

Dựa theo lựa chọn của Rồng lai, Cale sẽ chỉ thay đổi thứ cậu muốn lấy và cách cậu lấy nó.

“Đây là cuộc sống của ngươi, nên quyết định điều ngươi muốn làm đi.”

Raon nhìn qua nhìn lại giữa Cale, cậu quay người đi không chút do dự, và Rồng lai đang chăm chú nhìn cậu, rồi nó bay về phía Cale. Nó nhìn thấy vẻ mặt của Cale và tựa lên lưng cậu.

“… Ta sẽ ở đây thêm một lúc nữa.”
“Hãy cứ làm những điều ngài muốn, ngài Eruhaben.”

Eruhaben nhìn về phía Cale, cậu vừa đáp lại ông như không có chuyện gì, rồi mới chuyển mắt sang Rồng lai.

“Nói chuyện một chút nào.”
“… Ngươi muốn gì chẳng được.”

Cuộc nói chuyện giữa Rồng cổ đại và Rồng lai cũng sắp bắt đầu.
Thì đúng lúc đó, Cale dừng lại ngay trước khi bước ra khỏi phòng giam, cậu hỏi.

“Này, tên ngươi là gì?”

Sau một lúc im lặng, Cale mới nghe thấy hắn ta đáp lại.

“… Cha ta, người đó nói rằng gã sẽ cho ta một cái tên khi ta trở thành Rồng.”

Thế nhưng, Rồng lai là kẻ không thể trở thành một con Rồng thật sự.
Cale nhăn mặt.

‘Chết tiệt, đáng ra mình không nên hỏi.’

Cale kìm nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong cơ thể cậu, cậu bước ra khỏi phòng giam.
Witira cúi đầu về phía Rồng cổ đại Eruhaben, ông phẩy tay bảo cô đi, rồi cô theo phía sau Cale.

Cộp. Cộp.

Tiếng bước chân là âm thanh duy nhất vang lên trong hang tối, ngoài ánh sáng từ ngọn đuốc chỉ thấy một màu đen kịt. Witira và Raon đều âm thầm liếc nhìn Cale.
Còn Cale đang rủa sả thế giới giả tưởng này bên trong đầu mình.

‘Thứ thế giới thối nát này!’

‘Arm, Sao Trắng, chết tiệt thật chứ, trong cái thế giới “Sự ra đời của một Anh hùng” này chẳng có gì mình thích được cả.’

Cậu muốn lật tung mọi thứ lên. Nhưng cơ thể mong manh dễ vỡ của cậu không đủ sức để làm vậy.

‘Chết tiệt!’

Cale bước từng bước khó chịu, nặng nề và giận dữ.
Cậu tiếp tục vừa bước vừa giải phóng cảm xúc của cậu khi tiến về phía cửa vào. Họ nhanh chóng đến lối ra của căn động dưới lòng đất.

“Thiếu gia Cale, tôi mở ra nhé?”

Witira lên tiếng và cố bước lên phía trước cậu, thế nhưng, Cale lắc đầu. Cậu tự đưa tay kéo cửa theo cách riêng như muốn trút hết tất cả sự bực bội vào đó.

‘Áchh.’

Cậu đã bị bất ngờ,

Ầm!

Cale đóng cửa lại.
Cậu đặt tay lên ngực.

‘Chà.
Chà, chết tiệt.’

Cale hít một hơi thật sâu và mở cửa ra.

“Này, sao cậu lại thế này? Không, cậu đến từ lúc nào vậy?”

Cậu sốc đến mức gần như lắp bắp.
Cũng khó trách.

“… Cale-nim.”

Choi Han đứng ở ngay ngoài cửa.

‘Sao cái cậu này luôn luôn ở trước cửa vậy?’

Cale cau mày khi bị Choi Han đứng trước cửa dọa cho mấy lần. Cậu định nói vài điều với Choi Han, nhưng một âm thanh chợt vang lên khiến cậu phải quay đầu lại.
Thế nhưng, đôi mắt Witira lại trở nên kì lạ khi nhìn thấy ánh mắt Choi Han.

“Thiếu gia!”
“Thiếu gia Cale!”

Cale thấy được Rosalyn và Lock đang chạy về phía họ. Cá voi sát thủ Archie thì đang lắc đầu càu nhàu và đi phía sau.

“Cale-nim.”
“Hử?”

Giọng điệu nhẹ nhàng và ngây thơ khiến Cale ngoái lại nhìn Choi Han.
Cậu đưa hai tập tài liệu cho Cale.

“Tôi đã lấy được sự đồng thuận từ bọn họ.”

Hai trong tổng số ba vương quốc phía Bắc.
Có chữ ký của Norlan và Askoan trên mấy tập tài liệu này.

Cale mỉm cười.

‘Họ làm việc này nhanh hơn mình tưởng. Thật giống như những người lùn munchkin. Vô cùng hiệu quả.’ (*)

(*): Người lùn munchkin: Nhân vật trong tiểu thuyết “Phù thuỷ xứ Oz” của tác giả L. Frank Baum người Mỹ. Có dáng lùn, nhỏ con. Chúng thường tinh nghịch và lanh lợi, dễ được yêu mến. 

Ánh mắt Cale hướng về phía bên kia vách đá.

Cậu chỉ có thể suýt soát nhìn ra cờ của Liên minh Bất khuất.
Có đèn hiệu chiếu sáng trên các lá cờ để giữ chúng được chiếu sáng cả vào ban đêm.

Đến lúc rồi.

“Thiếu gia Cale!”
“Tiểu thư Rosalyn.”

Cale mỉm cười với Rosalyn, cô tiến lại gần cậu rồi nói.

“Giờ ta chỉ cần đột kích tộc Gấu và tộc Người lùn Lửa nữa thôi.”

Hồi kết của trận chiến không còn xa nữa.

Lá cờ của Liên minh Bất khuất.
Đã đến lúc nó bị xé thành từng mảnh.

[Hết]

Bản dịch phi thương mại của Hemo Team, 

vui lòng không đem đi nơi khác DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

5 bình luận về “Chương 261: Xé toạc (2)

  1. Cho mình góp ý một xíu:
    – Các bạn có thể thay tên “White Star” cho từ “Sao Trắng” vì đó là tên riêng, sẽ không sự đồng bộ khi tên nv này được dịch thẳng ra tiếng Việt trong khi các nv khác là tiếng Anh.

    Cảm ơn nhóm đã trans 💕

    Đã thích bởi 3 người

Bình luận về bài viết này