Chương 264: Xé toạc (5)

  • Trans: Đọa
  • Beta: Lucius
  • Check: Chou  

_______________________

Từ trên trời cao, Cale dần hạ xuống và đáp chân lên mặt đất.
Buổi sáng đã trôi qua thật mau, và hiện tại đang là ban trưa.

Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa-
Ôooooooooooooooooo-
Tiếng hò reo tràn ngập khắp tai Cale.
Trận chiến mới chỉ bắt đầu được vài giờ. 

Tuy nhiên, đã có thật nhiều thứ xảy ra chỉ trong khoảng thời gian vài giờ ngắn ngủi vừa rồi đó.
Cale đáp đúng vào trung tâm đội hình của Vương quốc Breck và gặp được một người.

“Tư lệnh Cale Henituse.”

Đó là thế tử Alberu.
Alberu có thể nghe rõ mồn một giọng nói của Rosalyn khi anh tiến đến gần Cale.

“Mau trói những kẻ bại trận lại!” 

Bại trận.
Kẻ thù đã bị đánh bại, và nghiễm nhiên, họ trở thành người chiến thắng.

Dù cho tộc Gấu có mạnh và đông đảo đến đâu, chúng vẫn không thể xử lý hết được hàng ngàn binh lính trong Hẻm núi Chết.
Cả Tộc Người lùn Lửa cũng vậy.
Hàng chục ngàn binh lính, hàng trăm hiệp sĩ và vô số những cá nhân mạnh mẽ đã bao vây tất cả.

Chiến thắng chính là kết cục hợp lý duy nhất.
Alberu đứng đối diện với Cale.

Đây quả thực là một chiến thắng dễ dàng.
Nhưng anh vẫn muốn tận hưởng chiến thắng này thêm một chút nữa. Đó là lý do tại sao anh ta đến gặp người đã làm việc chăm chỉ nhất trong cuộc chiến.

“Thế nào?”

Thế tử hướng mắt về phía Cale và hỏi xem cậu ta cảm thấy như thế nào.

Ôoooooooooooooooo-
Rầm- rầm – 

Cả khu vực tràn ngập tiếng hò hét và tiếng giậm chân thật mạnh. Alberu thật sự tò mò muốn biết cảm giác của Cale lúc này ra sao.
Anh muốn biết những cảm xúc đằng sau vẻ thờ ơ mà Cale luôn có.

“Điện hạ.”

“Gì vậy.” 

 Cale nói với biểu cảm lạnh tanh.

“Ở một nơi lạnh giá như này làm tôi thấy hơi đói ạ.” 

“Đồ vô cảm khốn k-….hầyyyyy.”

Alberu không tài nào ngăn nổi bản thân phát ra tiếng thở dài.

Alberu Crossman – người sắp trở thành vị vua của Vương quốc Roan, cùng với tư lệnh Cale – nhân tố chủ chốt của cuộc chiến này.
Khi hai người nói chuyện với nhau, tất nhiên những người lính không thể đến gần. Vậy nhưng, bọn họ vẫn cứ dõi theo hai con người ấy với sự phấn khích khôn tả.

Cách họ một chút là chiến trường tràn ngập tiếng reo hò.
Song, trụ sở đồng minh lại không nhận được nhiều tiếng hoan hô như vậy. Đó là bởi sự im lặng của những nhân vật cốt lõi ở trung tâm.
Alberu biết rõ điều ấy.
Anh nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

‘Được rồi đấy, nhanh dừng lại và làm thứ cậu phải làm đi.’

Ánh mắt của Albeu dường như đang nói lên điều đó, và Cale ngay lập tức hiểu ý.

“Điện hạ, chúng ta chiến thắng rồi.”

Vị tư lệnh báo cáo với Alberu bằng tông giọng trầm thấp nhưng lại vô cùng hân hoan.
Thế tử đến gần Cale và ôm chầm lấy cậu trong niềm vui sướng.

Thế tử và tư lệnh.

Cảnh tượng hai người họ ôm nhau khiến những người lính không khỏi xúc động. Nhìn những người lãnh đạo thường lạnh lùng của họ như vậy, khiến cho họ thực sự cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra. 

‘Chúng ta đã thắng.
Chiến tranh cuối cùng cũng đã kết thúc.’

Những người lính nhìn nhau và thả lỏng cơ thể mình.

Keng. Keng.
Một vài món vũ khí của họ đột nhiên rơi xuống nền đất. Những người lính khác thì lại giương vũ khí của họ lên không trung.
Sau đó họ bắt đầu gào lên.

“Ôoooooooooooooooo-!”

Cả căn cứ tràn ngập tiếng reo hò vui sướng. Thậm chí còn thêm nhiều người tham gia cùng khi mà cảm giác hoan hỉ bao trùm khắp khu vực.

Alberu nhớ lại vụ Khủng bố Quảng trường trong quá khứ. Khi đó anh cũng đã làm một điều tương tự thế này với Cale, nhưng nó không có ảnh hưởng lớn như những gì họ đang làm như hiện tại.
Họ chỉ tươi cười và âm thầm nói nhỏ với nhau.

“Cậu không muốn một cái huân chương, phải không? Ta có nên thưởng tiền cho cậu không?”
“Vâng, hãy cho tôi một cái hoàng kim lệnh nữa đi ạ.”
“Để làm gì vậy?”
“Để tôi vung tiền, à ý tôi là, tôi cần tiền để mua này kia ấy mà.”

Sau đó, anh ấy nghe thấy nguyện vọng chân thật của Cale.
“Điện hạ, tôi đói bụng quá.”
“Hầyyyy.”

Alberu dần cảm thấy bực mình. Anh nhìn người đáp xuống đất cùng với Cale lúc nãy. Clopeh Sekka. Từ lần gặp mặt đầu tiên, Alberu đã nghĩ tên này là một Hiệp sĩ Hộ mệnh lạnh lùng và trầm tính.
Nhưng trong khi những người lính và hiệp sĩ khác đang do dự không dám tiếp cận họ thì tên khốn này lại ở ngay bên cạnh Alberu và Cale.
Alberu có thể nghe thấy những gì Clopeh Sekka nói.

“Cale-nim, ngài quả thực là vị anh hùng xứng đáng nhận được tất cả sự cổ vũ này.”

Và rồi giọng của Cale lọt vào tai Alberu

“Nói thật với điện hạ là đầu óc của tên này hơi có vấn đề chút.”

‘Biết rồi.’
Alberu kiềm lại tiếng thở dài và và nở nụ cười rạng rỡ lần nữa khi buông Cale ra. Cale cũng có nụ cười của một vị tư lệnh đáng tin cậy và bình tĩnh trên khuôn mặt.

– Nhân loại yếu đuối và thế tử lại cười như thế rồi! Bộ hai người định đi lừa gạt người khác nữa à?

Đã lâu rồi Cale mới nghe Raon hỏi về việc lừa đảo một ai đó. Cậu làm lơ lời đứa nhóc nói và đảo mắt khắp nơi.
Người của cậu đang lần lượt quay trở về căn cứ từ chiến trường.

Cale lại lần nữa nghe thấy giọng của Raon.

– Chúng ta sẽ về nhà hả?

Lần này Cale đã không phớt lờ đứa nhóc.

“Không, chúng ta sẽ đến căn biệt thự ở thủ đô.”

Cale thì thầm với Raon trước khi quay sang thế tử Alberu và cất lời.

“Điện hạ, chúng ta quay về chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Họ cần đi đến thủ đô của Vương quốc Roan trước đã.

* * *

“… Mắc gì mình lại làm vậy nhỉ?”

Cale tự hỏi bản thân.
Tại sao cậu lại đồng ý đến thủ đô trước tiên chứ?

Đáng lẽ cậu phải nhận ra có điều gì đó sắp xảy đến lúc thế tử chấp thuận ngay lập tức khi cậu đề cập đến việc quay trở lại. Làm gì có chuyện con người đó lại dễ dàng gật đầu như thế.

‘Mình biết là có gì đó mờ ám mà.’ 

Giờ đây Cale đang nhăn mặt.
Một miếng bánh táo được đưa vào miệng cậu và Cale bắt đầu nhai trong lúc hướng mắt ra phía bên ngoài cửa sổ xe ngựa.

Cậu có thể nhìn thấy chúng.
Cậu trông thấy những tấm khiên bạc.

Lúc này Cale không có tham gia một buổi lễ diễu hành.
Cậu cũng đang ngồi trong một chiếc xe ngựa tồi tàn, không hề khắc gia huy rùa vàng của gia tộc Henituse phía trên.

Nhưng cậu vẫn nhìn thấy cảnh tượng những đứa trẻ đi xung quanh cùng với tấm khiên bạc trên tay. Mấy đứa khác thì mình khoác áo choàng đen, mấy đứa nữa thì buộc khăn đen trên đầu, thậm chí có mấy nhóc còn cột dây đen lên tóc, tay nắm chặt một thanh kiếm và đi đi lại lại khắp chốn. 

Cậu cũng thấy những con phố được trang trí thật lộng lẫy.
Phía bên ngoài khung cửa sổ là một thủ đô vô cùng hạnh phúc.

‘Chết tiệt.’

“Nhân loại! Thật vui khi được quay lại đây sau một quãng thời gian dài! Ở đây không tuyệt như nhà của chúng ta, nhưng nó tốt hơn mấy căn lều kia!”

Rồng Đen Raon ngồi trên chiếc đi văng sang trọng và đút một miếng bánh táo khác vào miệng Cale.
Raon phấn khích khi được trở lại một trong những dinh thự đầu tiên mà nhóc đã ở sau khi bắt đầu bám theo Cale.

Dinh thự Henituse ở thủ đô.
Được ở lại đây một đêm sau khi quay về từ Hẻm núi Chết, Raon mỉm cười và vỗ cánh vui vẻ. Sau đó nhóc ấy đưa cho Mary một miếng bánh táo.

“Mary bé nhỏ! Ngươi cũng nên ăn một ít đi!”
“Cảm ơn ngài Raon rất nhiều.”

Mary đáp lại với giọng nói máy móc quen thuộc.
Khoảnh khắc Cale quay về phía chiếc áo choàng đen của Mary. Mary bình tĩnh mở lời mà không kiềm lại nữa.

“Tôi có thể nghe thấy tiếng reo hò của người dân dành cho cậu vào ngày hôm qua đấy thiếu gia. Người ta còn truyền tai nhau rằng có một số công dân còn ca hát về cậu trong niềm hạnh phúc nữa. Chắc chắn là bài hát nói về tấm khiên bạc, cột lửa và bức tường nước rồi.”

‘… Đừngggggg.’

Cale tiếp tục nhai miếng bánh táo với vẻ mặt chán nản.
Lúc bấy giờ cậu mới để ý đến Choi Han.

Cale, Mary, Choi Han, Raon và Lock tất cả đều ở trên chiếc xe ngựa này. Phó Đội trưởng Hilsman ở phía trước cùng người đánh xe.

Rosalyn không ở đây bởi vì cô ấy vẫn còn đang tất bật lo việc ở Vương quốc Breck. Cale đã nhờ cô ấy giải quyết lũ tộc Gấu và tộc Người lùn Lửa, vậy nên bây giờ cả Witira và Rosalyn đều đang vô cùng bận rộn.

‘Chắc là mình sẽ đi gặp tộc Gấu và tộc Người lùn Lửa sau.’

Cale nghĩ về cái tầng hầm của dinh thự nhà Henituse ở thủ đô.
Bãi tập ở dưới tầng hầm. Cá voi Sát thủ Archie và Paseton hiện đang trông chừng tên Rồng lai ở chính nơi mà Lock lần đầu hóa cuồng nộ.

Thời hạn mà Cale đưa ra cho tên Rồng lai sắp hết.
Tối nay. Cale cần đi gặp và hỏi tên Rồng lai về quyết định của hắn tối nay.

Tất cả những vấn đề phức tạp bắt đầu tràn ngập trong tâm trí cậu. Vậy nên Cale mới thẳng thừng hỏi sau khi ngây người nhìn Choi Han một lúc.

“Cậu lại định chiến đấu ở đâu à?”
“… Tôi ư?”

Cale gật đầu với Choi Han đang nở một nụ cười thuần khiết.

“Ừ, cậu đấy. Tại sao cậu vẫn nắm chặt bao kiếm thế?”
“Tôi nghĩ là do tôi đang run khi nghĩ về việc được đi đến cung điện.”

‘Thật hả?’

Cale cảm thấy trạng thái hiện giờ của Choi Han thật kỳ lạ, nhưng rốt cuộc cậu vẫn quyết định không quan tâm đến nó nữa. Ngay lúc đó Raon kêu lên.

“Nhân loại, hiện giờ Choi Han đang trở nên mạnh hơn kìa!”
“… Ngay tại đây?”
“Đúng vậy!”
“Trong cỗ xe này?”
“Đúng thế!”
“Trong lúc ăn bánh táo?”
“Chính xác! Ngươi cần không cần biết thêm về nó đâu!”

‘Cái quái gì cơ?’
Cale nhìn Raon với biểu cảm bối rối nhưng Raon đã ngậm chặt miệng lại và lảng tránh cái nhìn của cậu. Rồi cậu xoay người về phía Choi Han, người đang bình tĩnh đáp lời.

“Tôi chỉ đang cố gắng làm phần việc của mình để trả tiền cơm thôi.”

‘Nhưng cậu đã làm rất nhiều rồi mà?’

Cale cảm thấy điều đó thật kỳ quái, nhưng rồi lại quyết làm ngơ nó đi. Bởi lúc này Choi Han không hướng mũi kiếm về phía cậu mà. Cale cau mày khi quay ra nhìn ngoài cửa sổ trong lúc Choi Han quan sát Cale.

Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Ron.
Đó là khi Cale đang đau đớn, không, khi Cale đang nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Ron đã thêm một lời với Choi Han khi cuộc trò chuyện đó kết thúc.

‘Cả cậu và tôi đều đã trải qua nó một lần rồi. Đó là lý do tại sao chúng ta không thể điều đó xảy ra lần nữa. Đây là ngôi nhà cuối cùng của cả cậu và tôi. Cậu hiểu điều đó, phải không?’

Đương nhiên là cậu hiểu.
Choi Han hiểu điều đó rất rõ.

Ron đã đã chịu đựng điều này khi phải rời lục địa phía Đông, còn với Choi Han là vụ biến cố ở làng Harris.
Cả hai người họ đều muốn gọi gia tộc Henituse là ngôi nhà cuối cùng.

Tuy nhiên, Choi Han trải nghiệm điều đó không chỉ là một lần.
Kể từ lúc cậu bị dịch chuyển tới thế giới này một mình, cậu đã mất đi một ngôi nhà rồi. Sau đó cậu lại đánh mất làng Harris – tổ ấm thứ hai. Và đây chính là ngôi nhà thứ ba cậu tìm thấy.

Nơi này nhất định phải là mái ấm cuối cùng.

Choi Han hoàn toàn nhận thức được giới hạn hiện tại của bản thân.

Một bóng tối không hoàn chỉnh.
Aura đen của cậu vẫn chưa được lấp đầy bởi bóng tối hoàn chỉnh. Cả Raon và Cale đều nói với cậu rằng không hoàn hảo cũng không sao cả, nhưng, Choi Han cần phải chuẩn bị trước cho tương lai.

Cậu khẽ chạm vào thanh kiếm của bản thân trong lúc đang luyện tập.
Không, cậu hiện đang suy nghĩ.

‘Làm cách nào để mình có thể hoàn thiện bóng tối này?’
Liệu mình có cần quay trở lại là con người trong quá khứ, lúc trái tim còn tràn ngập nỗi cô đơn và tuyệt vọng không?’

Đủ loại suy nghĩ đang xung đột lẫn nhau trong đầu Choi Han bây giờ. Cậu biết rằng chỉ còn một bức tường nữa đang cản trở cậu mà thôi.
Cậu chỉ cần một thứ gì đó hỗ trợ để có thể vượt qua bức tường.
Đó là tất cả những gì mà cậu ấy cần.

Thế nhưng, cậu lo lắng về một điều.

Một bàn đạp là điều cần thiết phòng trường hợp cậu không thể tự mình vượt qua được bức tường kia.
Cậu cần ai đó làm bàn đạp.

Song Choi Han không muốn điều đó. Cậu muốn vượt qua bức tường bằng chính khả năng của mình, giống như Raon và Lock đã làm.

“À, Choi Han này.”
“Vâng, Cale-nim.”
“Đừng phá hủy một cung điện như lần trước nhé.”

Cale cảm thấy hơi ngờ vực khi nhìn Choi Han đang cười ngây ngô thay vì đáp lại. Rồi cậu nhìn ra cửa sổ xe ngựa và đóng lại tay áo.

Xe ngựa đang đi qua cổng chính của Cung điện Roan.

Tin tức về việc trận chiến đã chấm dứt đang được lan truyền từ nơi này đến nơi khác từng chút, từng chút một.
Họ nói rằng, tuyên bố chính thức về việc chiến tranh đã kết thúc sẽ được diễn ra vào ngày hôm nay.

* * *

Thế tử Alberu chậm rãi sải bước lên từng bậc thang.

Hiện giờ anh đang ở cung điện trung tâm, nơi đầu tiên có thể trông thấy khi đi qua cổng chính để vào Cung điện Roan. Anh ấy đang hướng đến vị trí cao nhất của cung điện trung tâm đó.
Bước chân anh khựng lại một chốc trước khi bước lên bậc cao hơn.

Ngoại trừ Alberu, cả nhà vua hay bất kỳ thành viên nào của gia đình hoàng gia đều không xuất hiện ở nơi này. Đây là điều mà họ đã bàn bạc từ trước.

Oaaaaaaaaaaaaaaaa-

Alberu trông thấy dân chúng tụ tập ở một quảng trường xa bên ngoài cánh cổng vào thời khắc mà anh bước lên sân thượng. Họ đều đang chờ đợi Alberu.
Một pháp sư kích hoạt thiết bị liên lạc bằng hình ảnh trước mặt Alberu ngay khi anh đứng ở trung tâm của sân thượng…

Ooooooooong-

Thiết bị liên lạc được kích hoạt và dần sáng lên. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Alberu quay đầu lại. Và sau đó anh ta ra hiệu cho người đang ở phía sau hậu đài.
Nhưng người đó đã từ chối trong sự kinh ngạc.

Đó là Cale.
Cale lắc đầu với vẻ chán ghét, khiến mái tóc hiện đã trở nên khá dài của cậu khẽ chuyển động trong không khí.
Alberu cười thầm trước phản ứng của Cale.

‘Cậu ta nghĩ rằng làm thế sẽ khiến người dân không biết gì về chiến tích của cậu ta hả?
Thật là một tên khốn thông minh nhưng cũng ngu ngốc một cách kỳ lạ.’

Anh chưa bao giờ thấy kẻ nào dám đương đầu đủ mọi loại khó khăn nhưng lại trốn ở đằng sau đến lúc nhận phần thưởng cho hành động của bản thân mình như thế.

Tên khốn này không quan tâm đến quyền lực hay danh tiếng, nhưng lại cực kỳ hám tiền.

‘Sao đột nhiên cậu ta lại cần đến 5 tỷ gallons nhỉ?’

Anh hoàn toàn không thể hiểu nổi được tên quái dị này.

“Thiết bị đã được kết nối thưa điện hạ.”

Alberu đứng thẳng người phía trước thiết bị liên lạc hình ảnh sau khi nghe thấy vị pháp sư thông báo.

Ôoooooooooooooooo-

Tiếng reo hò thậm chí còn lớn hơn gấp bội vang lên
Chắc hẳn những người ở quảng trường trung tâm có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Alberu không thể có mặt ở quảng trường cùng với người dân, dẫu thế, anh lại cười rạng rỡ như thể họ đang ở trước mặt anh vậy, rồi anh cất tiếng.

Bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả quảng trường ngay khi anh mở miệng. Tuyên bố của thế tử cắt ngang sự im lặng đó.
Giọng nói điềm tĩnh của anh vang khắp hang cùng ngõ hẻm của Vương quốc Roan.
Bản thân lời tuyên bố rất ngắn gọn.

“Chiến tranh đã qua đi.”

Những người dân lặng lẽ nắm chặt tay trong niềm sung sướng.

Đây là một tin tức xúc động cho dù họ đã nghe bao nhiêu lần, và nghe được lời tuyên bố chính thức khiến trái tim họ tràn ngập niềm vui.

“Vương quốc Roan đã tự bảo vệ chính mình và cứu giúp lục địa này.”

Từng câu, từng chữ thế tử nói cứ thế truyền vào tai và khắc sâu vào trái tim của mỗi người dân.

Vương quốc Roan là vùng đất đầu tiên đụng độ với Liên minh Bất Khuất.
Ai cũng nghĩ rằng họ sẽ không thể chống đỡ nổi.
Nhưng một vương quốc như vậy đã vùng lên chiến đấu với Liên minh Bất Khuất và giành chiến thắng. Hơn thế nữa, họ còn giúp đỡ những vương quốc khác trên khắp lục địa và đạt được thắng lợi.

“Mọi người có nhớ những gì ta đã nói không?”

Vương quốc Roan là nơi cuối cùng đáp trả Liên minh Bất Khuất khi mà chúng gửi thông báo của chúng về chiến tranh.
Alberu đã nói một điều với tư cách là đại diện của Vương quốc Roan.

“Vương quốc Roan là vương quốc có lịch sử lâu đời nhất ở lục địa phía Tây.”

Dân chúng nhớ lại tuyên bố đó.
Họ nhớ lại điều mà thế tử đã nói sau đó.

‘Chúng ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh của những kẻ sinh tồn.’

Đó là những gì Alberu đã tuyên bố.
Tuy thế, lần này thế tử có thêm một điều khác muốn nói.

“Chúng ta đã tiếp tục tồn tại và cho chúng thấy sức mạnh của những kẻ sống sót.”

Vương quốc Roan đã cho cả Tây lục địa thấy lịch sử và sức mạnh của họ bằng cách đạt được những thành tựu này.
Nụ cười rạng rỡ của thế tử khắc sâu vào trong tâm trí của người dân. Giọng nói dịu dàng của anh tựa như ánh mặt trời ấm áp đang báo hiệu rằng mùa xuân đang tới gần.

“Giờ chúng ta chỉ cần chào đón xuân về với trái tim hạnh phúc.”

Chào đón xuân về.
Chào xuân với trái tim hạnh phúc và không vướng bận âu lo.

Thế tử hướng mắt về pháp sư sau khi nói điều đó và pháp sư nhanh chóng ngắt kết nối.
Cùng lúc đó, hai người nghe thấy tiếng reo hò của người dân như có thể chạm đến trời xanh.

Ôoooooooooooooooo-

Niềm vui này có lẽ sẽ bao phủ thủ đô và toàn bộ vương quốc trong suốt một tuần.
Alberu bước xuống đài với nụ cười như cũ trên khuôn mặt.

Cộp. Cộp.

Sau đó anh rời khỏi sân thượng và đi vào cung điện. Anh ấy nhìn thấy tư lệnh Cale Henituse và bốn người khác.
Những người lập được chiến công trong cuộc chiến đều ở những nơi khác nhau, vì lẽ đó anh chỉ cho gọi riêng Cale và bốn người ở đây.

Hầu tước Stan của vùng tây bắc.
Hầu tước Ailan của vùng đông nam.
Công tước Orsena của vùng trung tâm.
Công tước Gyerre của vùng tây nam.

Những người lãnh đạo của mỗi vùng đều đang đứng trước mặt thế tử. Các quý tộc đều có biểu cảm cứng đờ trên khuôn mặt, trái ngược với nụ cười chói lóa của Alberu.
Alberu giơ tay lên và nhìn về phía Cale, người cũng đang mỉm cười như anh.

Cạch.
Soạttttt-

Cánh cửa sân thượng đóng lại, và rèm cửa cũng được thả xuống ngay lúc đó.
Khung cảnh bên ngoài sân thượng giờ đã biến mất.
Mặt trời chói chang và tiếng reo hò của người dân. Họ không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất thứ gì nữa.
Thái tử Alberu lên tiếng.

“Tư lệnh Cale Henituse.”
“Vâng, thưa điện hạ.”

Khi ánh nắng đã tắt đi, chỉ có khí lạnh của mùa đông bao phủ cả căn phòng. Alberu nhìn bốn vị quý tộc đang ngây ra như phỗng trước khi hỏi Cale một câu.

“Giờ chúng ta phải làm gì nữa?”

Một câu trả lời bình tĩnh nhanh chóng đáp lại câu hỏi thoải mái của anh ta.

“Ta cần phải xé nát lá cờ của Đế quốc.”

Thế tử Alberu nhìn vẻ ngoài của Cale.
Cho dù anh đã ra hiệu rằng chiến tranh đã kết thúc, Cale vẫn khoác trên mình bộ quân phục màu đen của tư lệnh vùng đông bắc.

Bây giờ đã là cuối đông. Vương quốc Roan đang vươn rộng đôi cánh của nó, như những con thú vươn mình khi chúng bước ra khỏi giấc ngủ đông thật dài để đón chào mùa xuân tới.

6 bình luận về “Chương 264: Xé toạc (5)

    1. ( Anh muốn biết những cảm xúc đằng sau vẻ thờ ơ mà Cale luôn có.
      “Điện hạ.”
      “Gì vậy.”
      Cale nói với biểu cảm lạnh tanh.
      “Ở một nơi lạnh giá như này làm tôi thấy hơi đói ạ.”
      “Đồ vô cảm khốn k-….hầyyyyy.” )
      Hình ảnh người chồng bất lực trước người vợ.

      ( Thế tử đến gần Cale và ôm chầm lấy cậu trong niềm vui sướng. )
      Gào thét!!!!

      Đã thích bởi 3 người

Bình luận về bài viết này