• Trans: Đọa
  • Beta: Trân Σ(°°)
  • Check: Kei

______________________________ 

Cale sau đó đã đưa chiếc vương miện khỏi cơ thể của Rồng lai với một biểu cảm không mấy chắc chắn trên khuôn mặt.

Sụttt, sụtttt.
Có vẻ vương miện đã no rồi.
Thế là cái vương miện màu trắng phát ra ánh sáng thần thánh hơn và từ nó bắt đầu tỏa ra một hào quang kỳ lạ.
Nhưng điều đó không quan trọng.

Keng!

Cái vương miện bị ném ra chỗ khác.
Nó rời khỏi tay Cale, đập mạnh xuống mặt sân bãi tập luyện rồi lăn đi.
Mọi người đều chú ý hành động đột ngột của Cale còn cậu thì thản nhiên đi nhặt cái vương miện lại trước khi đáp lời.

“Chỉ là tôi cảm thấy bực mình thôi.”

Sau đó Cale suy nghĩ.

‘Mình thực sự được sinh ra để trở thành cặn bã mà.’

Cái cách cậu ném thứ bản thân không thích đi trông cực kì giống với một tên cặn bã.

“…Tên khốn xui xẻo này, hàiiii.”

Rồng cổ đại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tuy nhiên, ông có thể cảm nhận được sự phức tạp trong tâm trí của Cale dựa trên hành động của cậu ấy.

‘Nhân loại quả thật là những sinh vật giàu cảm xúc.’

Tên khốn này dù có xui xẻo và ranh mãnh, nhưng với ông, cậu không phải người xấu, nên hiện giờ Eruhaben có thể dễ dàng nhận ra rằng có rất nhiều thứ đang diễn ra trong tâm trí của Cale.

Nhưng thực tế thì Cale lại không suy nghĩ nhiều đến thế.

“Paseton, Archie.”

Cale gọi to tên của những người tộc Cá voi ở bên ngoài bãi tập. Cá voi Sát thủ Archie ló đầu vào sau khi nghe thấy tên của bản thân.

“C, có chuyện gì vậy thiếu gia?”

Cale quay lưng khỏi Archie và nhìn về phía tên Rồng lai. Archie nuốt nước bọt khi mà anh ta thấy Cale quay đi.
Bây giờ anh đang giấu em trai của Witira – Cá voi lưng gù lai Paseton sau lưng của mình.

“…Tôi cũng muốn xem là đang xảy ra chuyện gì mà.”

Đẩy.
Archie đẩy Paseton đi và phô ra một biểu cảm như muốn nói ‘không’ với cậu ấy trước khi anh quay lại nhìn Cale.

‘….Đúng như dự đoán, ngay cả thiếu gia Cale cũng thật…kỳ lạ.’

Cái hào quang vừa mới tràn ra khỏi bãi tập.
Thứ hào quang đó khiến Archie ớn lạnh. Paseton cũng cảm nhận được và càng muốn nhìn vào trong bãi tập, nhưng Archie nghĩ rằng việc này xảy ra do Paseton yếu và không thể nhận thức được toàn bộ hào quang ấy.

Loại hào quang đó còn mạnh mẽ hơn của Vua Cá voi, Shickler. Archie chưa bao giờ nghĩ rằng Cale có thể tỏa ra cái thứ hào quang mãnh liệt đến thế.
Không phải tự nhiên mà Cale có thể gần gũi được với hai vị Rồng. Thế nên đến lúc này Archie vẫn không thể tin được.

‘Sao mà họ có thể bảo tôi rằng cần phải bảo vệ con người này vì cậu ấy yếu chứ?!’

Anh ấy cảm thấy rằng nhóm của Cale chỉ toàn những người hay nói những điều vô nghĩa. Anh ta nhớ lại cái cách mà bộ ba chuyên phá hủy cung điện đã ầm ĩ ra sao về việc họ phải bảo vệ Cale.

‘…Mình đoán là mình đã đủ trưởng thành để nhận ra rằng thế giới rộng lớn đến nhường nào.’

Archie tự hỏi rằng bằng điều kì diệu gì mà tên cặn bã của đại dương là mình lại trở thành một người như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất tự hào về bản thân. Archie, người đang tươi cười tự chúc mừng bản thân, chạm mắt với Cale lần nữa.

“Anh đang làm gì vậy?”
“E hèm, không có gì đâu, thưa thiếu gia.”

Archie ngừng cười ngớ ngẩn và nhìn về phía Cale.
Cale chỉ vào tên Rồng lai.

“Mm.”

Archie nuốt nước bọt trong khi nhìn chăm chú vào tên Rồng lai.

Anh có thể nhìn thấy một người với khuôn mặt trắng bệch. Ngoài đó ra thì anh không cảm nhận được bất kì sức mạnh bất thường nào khác, hắn chỉ là một người trưởng thành bình thường.

‘…Có vẻ vết tích của một con Rồng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.”

Vẫn còn chút vết tích của một con Rồng trên tên Rồng lai.
Archie có thể nhìn thấy các bộ phận trên cơ thể tên Rồng lai bởi hắn ta vẫn mặc bộ đồ lúc họ chiến đấu với nhau khi trước.

Archie nhìn vào phần trên của bên trái cơ thể, nơi mà trái tim hắn vốn nên ở.
Trên trái tim ấy vẫn còn sót lại vài cái vảy Rồng.

Mặc dù sức mạnh của Rồng đã không còn, nhưng những vết tích của nó trên trái tim con người, thì vẫn còn đó.

Archie có thể nghe thấy giọng nói của Cale khi anh tiếp tục nhìn vào tên Rồng lai.

“Nhốt hắn vào một căn phòng trống. Đừng quên trói hắn lại.”

Cale nhìn cái áo choàng trông như giẻ rách đang bao bọc cơ thể hỗn độn và đẫm máu phía dưới của tên Rồng lai.
Đó là cơ thể yếu ớt của một con người.

Cậu rời khỏi bãi tập và đi ngang qua Archie.
Cậu nói một điều cuối cùng trước khi rời đi hẳn.

“Khiến hắn trông giống một con người hơn đi.”

Rồng cổ đại Eruhaben phát ra một tiếng cười tựa như đang thở dài. Đó là cách mà Cale xác nhận rằng tên Rồng lai giờ đây đã hoàn toàn trở thành con người.

‘Giống một con người hơn.’

Mặc dù chúng mang nghĩa như nhau, nhưng dùng từ ‘người’, nghe trìu mến hơn là ‘nhân loại’. Lòng Eurhaben dấy lên một cảm xúc khó tả.
Vết tích của những con Rồng mà tên Rồng lai đã ăn hầu hết đều đã biến mất nhưng vẫn còn sót lại một ít trong trái tim hắn.
Thứ duy nhất còn lại ấy là vết tích của Rồng cổ đại của Đông đại lục, Olienne, người đã bị ăn bởi Kẻ diệt Rồng giả mạo.

Lúc bấy giờ, giọng của Archie vang lên bên trong bãi tập.

“…Ừ, ừm, thiếu gia này, tôi là người Cá voi, là một Người thú, vậy nên tôi cũng chỉ biết cách biến hắn ta trông như một Người thú, chứ không phải là một con người.”
“Haaaa.”

Archie nghe thấy tiếng thở dài của Cale và đáp lại theo phản xạ.

“A! Tôi nhớ rồi! Giờ thì tôi biết rồi! Tôi sẽ đảm bảo rằng hắn ta sẽ trông không khác người bình thường chút nào!”

Archie không thể hiểu tại sao miệng mình lại cứ thốt ra như thế. Vậy nhưng, Cale chẳng có hứng thú với sự hỗn loạn trong tâm trí Archie.

Cậu nhìn trộm về phía tên Rồng lai đang ngủ trước khi quay về phòng ngủ của mình.
Cale nhớ lại những gì Eruhaben đã nói với cậu trước đây. Trước khi ông rời đi để đón bộ ba từ Biệt thự Đá tảng Vĩ đại, ông chỉ nói điều này với mình Cale, là về cuộc trò chuyện giữa ông ấy với tên Rồng lai trong nhà tù dưới lòng đất.

‘Hàm sao trắng, thủ lĩnh của Arm, được cho là cũng sở hữu một tổ chức khác ngoài Arm. Đó mới là tổ chức chính.’

Arm chỉ là cấp dưới của nó mà thôi.
Nếu đúng là như vậy, thì tổ chức chính là gì?

Căn cứ của nó có thể nằm ở đâu?

Nét mặt của Cale lạnh đi trong khi cậu bước về phòng ngủ của mình.
Một luồng khí lạnh lẽo bao quanh cậu.

Cậu trông y hệt như trước đây, như mỗi khi cậu lên kế hoạch cho mọi thứ với thân phận Kim Rok Soo.

“Có quá nhiều lý do để lật đổ Đế quốc.”

Cậu nghĩ về thông tin mà bản thân nhận được từ Eruhaben.

‘Có vẻ như tổ chức đó sử dụng thuật giả kim.’

Nếu hắn ta có Arm ở Đông đại lục, thì hắn ở Tây đại lục là thuật giả kim.
Cale cảm nhận được tham vọng của tên Hàm sao trắng khi đặt các tuyến đường ở cả hai đại lục để có thể nuốt chửng cả hai cùng một lúc.

‘Tháp chủ của tháp Chuông của Nhà giả kim hẳn là sao đỏ cuối cùng.’

Tuy rằng cậu đã từng gặp mặt Phó Tháp chủ, cậu chưa từng gặp qua Tháp chủ. Cậu cũng không có bất cứ thông tin gì về người đó.
Ngoại hình, tính cách, tuổi tác. Không có gì được tiết lộ cả.

‘Và Cale này.’

Biểu cảm của Cale nhanh chóng trở nghiêm nghị.

‘Tóc của Sao trắng được cho là giống như của cậu đấy.’

Nó không phải là màu đỏ tươi như mặt trời giống Rosalyn, nhưng là màu đỏ máu như hoàng hôn của mái tóc Cale.
Cale dừng bước và nhìn ra ngoài cửa sổ trên hành lang. Cậu nhìn thấy mái tóc giờ đã dài quá vai một chút của mình.

Đó thật là một thông tin hữu ích.
Cale từ từ mỉm cười khi cậu nghĩ về tên kẻ thù có cùng màu tóc với mình và thậm chí là tỏa ra khí tức tương tự chính bản thân. Cậu dần dần hình dung được hình ảnh về kẻ thù không quen biết này.

‘Hắn còn nói rằng cái cách hắn mỉm cười bên dưới chiếc mặt nạ cũng trông giống cậu vô cùng.’

Cale không thể nhịn được mà cười tươi hơn nữa. Cậu tận dụng thông tin đó cũng như hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa sổ để hình dung ra hình ảnh của tên thủ lĩnh đứng đầu trong hệ thống phân cấp của kẻ thù.

***

Tuy nhiên, nụ cười đó nhanh chóng biến mắt.

– Lâu rồi không gặp! Anh bạn à!

‘Chà.’

Nghe thấy nó một lần nữa khiến cậu ớn lạnh toàn thân.
Cale nhăn mày khi nhìn thấy Toonka qua thiết bị liên lạc bằng hình ảnh. Cale trông như thể là đã ăn phải thứ thuốc đắng nhất trên thế giới.

“Từ khi nào mà chúng ta lại trở thành bạn bè vậy? Ta đã nói với ngươi rằng ta là một kẻ xấu xa và là người không đáng được tin tưởng mà.”
– Ahahahahahahaha!

‘Trời ơi, tai của mình.’

Tiếng cười của Toonka rất lớn.
Cale nhìn những đứa trẻ khoảng chín tuổi cũng đang bịt tai ở góc khuất của thiết bị liên lạc hình ảnh để rồi rùng mình khi thấy Choi Han đang vuốt ve bao kiếm của cậu ấy và nhìn thẳng vào Toonka.

“Hãy trật tự đi.”

‘…Không là Choi Han sẽ tẩn ngươi nữa đấy.’

– Kehehe.

Toonka cố nén cười và thản nhiên đáp lại.

– Ta đã nhận được thông tin mà Thế tử Alberu gửi đến. Đế quốc lại nhắm vào chúng ta nữa sao?
“Ngươi phải gọi ngài ấy là điện hạ.”
– Được thôi, điện hạ thì điện hạ. Thông tin mà điện hạ gửi đến.
“Đấy là sự thật.”

Câu trả lời của thẳng thắn của Cale khiến Toonka quan sát Cale mà không nói một lời. Cale cũng nhìn Toonka.

Trông Toonka thậm chí còn điên cuồng và bạo lực hơn trước.
Vóc dáng gã trở nên vạm vỡ hơn. Điều này nghĩa là trong khoảng thời gian qua, Vương quốc Whipper không chỉ ngồi không quan sát các vương quốc khác giao chiến với nhau.

– Ta cũng đang chờ đợi thời khắc thích hợp.
Cale cười thầm trước câu trả lời của Toonka. Thế nhưng, nụ cười ấy từ từ biến mất.

– Dù là Đế quốc hay Đế Cuốc hay cái gì đi nữa, ta chắc chắn sẽ xé xác bất cứ ai xuất hiện.

Tên khốn điên rồ đã lật tung Vương quốc Whipper và vẫn luôn nhắm đến Đế quốc.
Cale đã nghĩ rằng tên điên này có thể đã bình tĩnh lại chút, nhưng lại là điều ngược lại.

– Kehehe, mùi của những kẻ mạnh mẽ sẽ đến từ Đế quốc. Hehe, ta đã chờ đợi quá lâu rồi.

‘…Cái khuôn mặt đang cười của gã trông không bình thường chút nào.’

Nhìn gã không có vẻ gì là điên. Tên khốn mà đáng ra nên trở nên điên dại giờ đây chỉ trông như một tên lưu manh đang chờ đợi cơ hội để tấn công.

Cale quyết định rằng bản thân không cần nghe thêm nữa.
Vì thế nên cậu chỉ nói những gì cần thiết mà thôi. Điều này dễ làm hơn.

“Toonka, vì vậy nên…”

Toonka, người đang cười trong khi nghĩ về việc chiến đấu, quay sang nhìn Cale khi nghe thấy giọng cậu.

“Ngươi có giỏi nghịch lửa không?”

Toonka rùng mình.
Cái cột lửa bao quanh lâu đài Maple. Gã đã ghét lửa kể từ lúc đó.

-…Nghịch lửa ấy hả?

Đúng vậy, ý của Cale là chính là đùa nghịch với lửa. Cậu muốn phô diễn cho lũ khốn Đế quốc đó thấy cách làm của một tên khốn điên rồ.
Một tên ngốc làm những điều điên rồ chắc hẳn là rất đáng sợ đấy.
Cale không nhịn được cười.

“Đúng thế. Vậy còn một biển lửa thì sao?”
– …Một b, biển lửa ư?
“Còn cả việc phá hủy mọi thứ nữa?”
– Đó là chuyên môn của ta.

Toonka trả lời theo phản xạ, vậy nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Cale, gã liền rùng mình. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó gã cũng nở nụ cười cùng Cale. Gã biết rằng luôn có điều gì đó to lớn xảy ra khi mà Cale cười như vậy.
Đôi mắt đang ngứa ngáy của tên bạo chúa dần sáng lên. Cale cũng nhanh chóng nói ra những lời mà gã vẫn luôn mong chờ suốt thời gian qua.

“Ta sẽ đến đó sớm thôi.”
– Ta sẽ đợi ngươi! Quả nhiên chỉ có một mình ngươi đưa tay giúp đỡ ta trong lúc gian lao. Ngươi thực sự là bạn tốt của ta!

‘Mình đã nói là mình không phải bạn gã mà.’

Cale bắt đầu cau mày.
Kế hoạch ban đầu của cậu là đến chỗ của Toonka trước tiên, vậy nhưng, đã đến lúc phải thay đổi kế hoạch.

‘Ta sẽ dành thời gian để đến đó.’

-Cảm ơn! ….Anh bạn à!

‘….Toonka đang dần trưởng thành hơn rồi.’

– Cảm ơn rất nhiều.

Cạch.
Cale vừa mới ngắt cuộc gọi. Việc nói chuyện với Toonka rút cạn năng lượng của cậu vì một lý do khác với khi chiến đấu trên chiến trận.
Gã vẫn là một tên bạo chúa như trước đây, nhưng đang dần trở thành một tên bạo chúa ‘có tính người’ hơn.
Bản thân Cale cũng không biết liệu điều đó là tốt hay xấu.

“Cale-nim.”

Choi Han đến gần Cale, người đang cố quên đi sự biết ơn của Toonka.
Trong khi những người khác đang trò chuyện và nghỉ ngơi cùng với bộ ba ở Biệt thự Đá tảng Vĩ đại, Choi Han đi theo cậu đến phòng ngủ.
Cale thản nhiên hỏi sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Choi Han.

‘Không biết tên này đã gặp phải chuyện gì nữa.’

“Có chuyện gì vậy?”
“Lần này tôi có thể đi với cậu không?”

Nghe xong câu hỏi, Cale sốc.

“Tại sao cậu lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy?”

Choi Han im lặng một lúc trước khi chậm rãi xác nhận lại.

“Cậu có định đi đến Vương quốc Whipper trước không?”
“Không.”

“Meeeeeow.”
“Meeow!”

On và Hong tiến lại gần Choi Han và Cale. Trên đường quay trở về từ Hẻm núi Chết, Cale đã bảo Raon đưa On và Hong trở về từ Đông đại lục. Raon xuất hiện từ phía sau hai chú mèo và tiến đến hỏi.

“Nhân loại! Chúng ta cũng được đi chứ?”
“Tất nhiên.”

On và Hong mở to mắt sau khi nghe rằng chúng cũng sẽ đi cùng. Hai đứa bắt đầu dụi người vào chân của Cale. Cậu cũng không để tâm đến những đứa trẻ chỉ khoảng chín tuổi đang dồn dập hỏi thêm nhiều câu nữa.

“Nhân loại, chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Em cũng tò mò nữa!”
“Em cũng muốn biết sẽ đi đâu nếu không phải là Vương quốc Whipper.”

Choi Han cũng đang nhìn Cale một cách nghiêm nghị. Cale điềm nhiên chỉ tay xuống đất.

“Đến nơi thấp nhất của Đế quốc.”

Nơi thấp nhất của Đế quốc thịnh vượng.
Khu vực mà mọi quý tộc đều tìm cách tránh xa.
Khu ổ chuột.

“Chúng ta sẽ tới đó.”

Cale sẽ tiến đến một nơi mà dù được coi là thấp hèn nhất của Đế quốc, vẫn tồn tại thứ sức mạnh có thể tiêu diệt bản thân Đế quốc bất cứ lúc nào.

***

Buổi đêm tại thủ đô của Đế quốc Mogoru.
Trái ngược hẳn với trung tâm thủ đô được thắp sáng bằng ánh sáng ma thuật, thì nơi này hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Ngôi nhà cũ kĩ ở trong khu ổ chuột này hoàn toàn tối tăm khi những tấm rèm được hạ xuống để ngăn không cho ánh trăng lọt vào.

Thế nhưng, một ánh sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện trong ngôi nhà cũ và xóa đi bóng tối ở đó.
Ở trung tâm luồng ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng từ pháp trận dịch chuyển mờ dần để lộ ra bóng dáng của một vài người.

“Lâu rồi không gặp.”

Ba con người trong ngôi nhà cũ kĩ thể hiện những phản ứng khác nhau trước lời chào của Cale. Cale nhận ra vấn đề sau khi nhìn thấy phản ứng của họ, vậy nên cậu dang rộng vòng tay của mình và mỉm cười.

“À, đây là lần đầu ba người thấy tôi như này đúng không?”

Cale hiện đang mang vẻ ngoài là một vị linh mục trông vô cùng thánh thiện với mái tóc trắng và đôi mắt xanh.

“Tôi từng thấy một lần rồi, thưa thiếu gia.”
“Tôi có biết về nó, thưa thiếu gia.”

Nhà giả kim nghiện rượu đến từ khu ổ chuột và Billos của Hiệp hội Thương nhân đáp lại trước khi cúi đầu về phía Cale.

Trái ngược với hai người này, có một người vẫn cảm thấy kỳ lạ và vụng về cúi chào Cale.

Hiệp sĩ Mèo, ngài Rex.
Anh ta vốn xuất thân từ khu ổ chuột và đã thành công trốn thoát khỏi Tháp chuông của Nhà giả kim khi còn nhỏ, vậy nên anh ta rất mong muốn được phá hủy Tháp chuông của Nhà giả kim.
Anh ta cũng từng là người dẫn đầu nhóm ám sát Phó chủ tháp chuông.

“Đã lâu không gặp, Ngài Rex. Tôi đoán là ngài vẫn nhận ra tôi sau khi nghe thấy giọng nói này chứ?”

Ngài Rex mỉm cười lúng túng trước giọng điệu ân cần của Cale.

“Vâng, tất nhiên là tôi nhận ra cậu rồi, thiếu gia.”

Tuy Ngài Rex trả lời như vậy nhưng vẫn phải nuốt nước bọt khi nhìn thấy Cale khoác trên mình trang phục của linh mục cùng những người cũng mặc áo choàng trắng đang đứng sau lưng cậu.

Anh biết bởi là anh một hiệp sĩ.
Những người giấu mặt đằng sau những chiếc áo choàng trắng đều là những cá nhân vô cùng mạnh mẽ.

Tuy nhiên, có một lý do khác khiến anh nuốt nước bọt.

“Meeeeeow.”
“Meeow.”

Hai chú mèo con.
Hai chú mèo con bước gần đến Rex. Sau đó chúng giương mắt lên nhìn anh.
Cơ thể của Rex trở nên cứng nhắc ngay khi anh nhìn vào mắt chúng. Anh có thể cảm thấy một áp lực không xác định đang toả ra từ chúng.

Chính vào giây phút đó.

Bộp.
Rex nhìn vào bàn tay đang đặt trên vai mình. Là tay của Cale.

“Được rồi, tôi đoán là tôi cần giới thiệu mọi người với nhóm của tôi. Mọi người hẳn là đều đã biết Billos hết rồi.”

Cale đang chuẩn bị bắt đầu giới thiệu nhà giả kim và Rex với quân đoàn áo choàng trắng của cậu.

“Được rồi, để tôi giới thiệu Ngài Rex trước tiên nhé.”
“…Thưa thiếu gia, tôi có nên tự giới thiệu không?”
“Không cần đâu. Tôi cần làm phần giới thiệu của Ngài.”

Rex cảm nhận được sự bất thường sau khi nghe câu trả lời của Cale.

‘Tại sao thiếu gia lại cần phải làm vậy? Mình đủ khả năng để giới thiệu bản thân mình mà?’

Vậy nhưng, câu hỏi đó nhanh chóng biến mất.
Giọng nói điềm đạm của Cale vang vọng khắp căn nhà cũ kĩ.

“Ngài Rex đây sẽ là người đàn áp Hoàng Đế và Hoàng thái tử, cũng là người sẽ thay thế vị trí của họ.”

‘Gì cơ?’

Rex kinh ngạc nhìn về phía Cale.
Không một người nào lên tiếng trong ngôi nhà cũ kĩ.
Sự im lặng bao trùm khắp khu vực.
Cale là người phá vỡ sự tĩnh lặng đó.

“Nói đơn giản thì anh ấy là nhân vật chính, là kẻ chủ chốt của cuộc cách mạng này.”
“…Xin thứ lỗi?”

‘Cái gì? Là nhân vật chủ chốt cho cuộc cách mạng này ư?’

Rex thất thần lặp lại điều Cale vừa nói với một biểu cảm trống rỗng.
Tuy nhiên, Cale không quan tâm.

“À, và anh ấy là người tộc Mèo.”

Cale vỗ nhẹ vào Rex, người vẫn đang không thốt nên lời trước khi mỉm cười dịu dàng. Rex là cá nhân quan trọng nhất để thành công tiêu diệt Đế quốc.
Trong lúc đó.

“Anh ấy là một đứa trẻ!”
“Anh ấy là một đứa trẻ như chúng ta!”

Cale bối rối và cúi đầu xuống.

On và Hong đang cười khúc khích khi gõ vào chân của Rex.

‘Một đứa trẻ? Rex là một đứa trẻ á?’

Cale nhìn vào Rex đã trưởng thành và đồng tử cậu bắt đầu lay động.

‘Chúng nói người đàn ông hoàn toàn trưởng thành này là một đứa trẻ?’

On và Hong tiếp tục nói.

“Anh trai này là một phần của tộc Sương mù. Em có thể ngửi thấy mùi của tộc Sương mù trên người anh ấy.”
“Có vẻ như anh ấy cũng đã chạy trốn như chúng mình. Có phải không?”

‘Tộc Sương mù?
Cùng một loại với cái bộ tộc Sương mù được biết là tộc Mèo có tài năng ám sát và hạ độc bậc nhất ấy hả?
Cái bộ tộc mà On và Hong đã chạy trốn đó ư?’

Cậu nhớ Rex bị bỏ rơi khi còn là một đứa trẻ và được nuôi dưỡng bởi cha mẹ loài người.

Cale dần mỉm cười.
Thế nhưng, vẻ mặt cậu đanh lại sau khi nghe những điều thốt ra từ miệng On và Hong tiếp theo.

“Tuy anh ấy là một người anh lớn hơn, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, bởi vì anh ấy vẫn chưa trải qua lần cuồng nộ hóa đầu tiên!”
“Em ấy đúng đó! Mọi người đều nói Mèo vẫn chỉ là trẻ con cho đến khi chúng trải qua lần cuồng nộ hóa đầu tiên! Anh ấy cũng giống như chúng em!”

‘….Anh ta chưa hoàn thành xong cái gì cơ? Không phải là anh ta đã khoảng 25, 26 tuổi rồi à?’

Cale rời mắt khỏi On và Hong để nhìn vào Ngài Rex

“….Anh biết bao nhiêu về Người Thú?”

Ngài Rex nao núng trước khi trả lời câu hỏi của Cale.

“….Không nhiều lắm.”

Bộp.
Cale cúi đầu sau cảm thấy một cái vỗ nhẹ vào chân mình.

“Anh trai này sẽ trở thành Hoàng đế sao?”

Cale gật đầu yếu ớt trước câu hỏi của Hong.

“Thật đáng kinh ngạc làm sao!”
“Tuyệt vời quá!”
– Ồ! Nhân loại yếu đuối tiếp tục nói những gì mà hắn muốn kìa!

Cale có thể nghe thấy giọng của những đứa trẻ khoảng chín tuổi bên tai và cả trong tâm trí của cậu.
Chắc chắn là cậu đang nói về cuộc cách mạng và vị Hoàng đế mới, tuy nhiên, những đứa trẻ đã phá hỏng khoảnh khắc đó.
Cale nhìn xung quanh và nhìn thấy bậc thầy kiếm thuật Hannah cười khúc khích bên dưới chiếc áo choàng trắng trước khi chuyển mắt lại về phía Ngài Rex.

Rex chỉ là một người dù đã trở thành hiệp sĩ nhưng vẫn muốn trả thù cho những người đang trú ngụ tại khu ổ chuột, gia đình của anh và cả những người đã mất mạng một cách oan uổng.
Cậu hỏi Rex đáng tin cậy một điều. Rex cũng đang nhìn Cale với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngài Rex, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy những người tộc Mèo khác à?”
“Vâng thưa ngài, tôi là con Mèo duy nhất mà tôi từng gặp.”
‘Vậy còn cuồng nộ hóa thì sao?”
“Đó là gì vậy? Nó là một loại kiếm thuật nào đó sao?”

Cale không biết nói gì hơn.
Sau đó cậu cảm thấy ớn lạnh. Linh tính mách bảo rằng bản thân cậu rồi lại sắp phải làm việc quá sức.
Ánh mắt của cậu tập trung vào khuôn mặt ngây thơ của ba chú mèo con vẫn chưa trải qua lần cuồng nộ hóa đầu tiên.

7 bình luận về “Chương 267: Anh bạn à! (3)

Bình luận về bài viết này