• Trans: Trôi 
  • Beta: Lucius
  • Check: Michi.

_______________

Cale nhớ lại điều mà quản gia Ron đã nói với cậu.

‘Những chỉ huy cứ điểm của Arm có đồng phục khác với thành viên thường, chúng có một ngôi sao trắng, năm ngôi sao đỏ, và một ghim áo đen bằng lông chim.’

Cậu hét lên với tên chỉ huy cứ điểm của Arm.

“Sao ngươi cứ đứng ngây ra như tên đần thế?!”

Giọng của Cale lớn đến mức những lính đánh thuê đang đuổi theo họ, Choi Han chạy cùng cậu, và chỉ huy cứ điểm của Arm đều nghe thấy.

“… Cái thứ vô lý điên rồ này là gì đây?”

Chỉ huy cứ điểm của Arm quá kinh ngạc đến mức hắn vô thức bộc lộ cảm xúc thật của mình. Cale bình tĩnh và tự tin ngay cả sau khi nhìn thấy phản ứng đó của tên chỉ huy cứ điểm.

“Chặn bọn khốn đó ngay!”

Cậu trơ tráo và vô liêm sỉ bảo tên chỉ huy cứ điểm của Arm ngăn bọn lính đánh thuê lại.

“Ngài chỉ huy cứ điểm, bọn họ cùng phe với chúng ta chăng?”

Cale mặt dày đến mức gã thuộc hạ bên cạnh tên chỉ huy cứ điểm không thể không hỏi hắn. Dù có nhếch nhác nhưng họ đang mặc đồng phục trông giống của Arm đến độ chúng cũng không thể xác định được.

Trong khi thành viên của Arm đang lo lắng, thì bên còn lại càng trở nên chắc chắn.
Tất nhiên, đó là bên trưởng Hội Lính đánh thuê của Thành phố Leeb-An.

Cale xoay người.
Là một kiếm sĩ cấp cao lão luyện, lão ta có thể đuổi đến gần Choi Han và Cale nhất. Chính vì vậy nên lão có thể nghe thấy Cale rõ hơn người khác.

“Các ngươi dám, các ngươi dám!” 

Dù lão ta đang thở nặng nề sau khi đuổi theo họ cả một đoạn đường, nhưng lão trưởng hội không hề giấu đi cơn giận dữ.

Lão ta không thể tin nổi.
Lão đã đuổi theo họ, lão ta tự hỏi rằng hai tên phá đám vô danh này đang tiến đến đâu khi chúng chạy đi.
Dù chúng đang nói, ‘chạy đi’ nhưng trước khi rút lui, hai tên đeo mặt nạ này đã phá hủy tòa nhà của Hội Lính đánh thuê, buộc lão phải đuổi theo bởi lòng tự tôn của một trưởng hội.

‘Két sắt của mình!’

Quan trọng hơn, phòng làm việc có két sắt của lão đã nổ tung.
Tất nhiên, vấn đề không chỉ nằm ở mỗi cái két sắt. 

‘Thỏa thuận đó không thể được tiết lộ! Nó không bao giờ được tiết lộ!’

Lão đã lo rằng hai tên khốn đó đã có thể chạm tay vào đống tài liệu, số văn kiện đó có thể khiến Hội Lính đánh thuê mất hết mọi thứ mà họ có ở Thành phố Leeb-An này.

‘… Không. Mình không thể nghĩ như thế.
Họ nói thậm chí là pháp sư thượng cấp cũng không thể mở nổi khóa trên két sắt đó.
Mình đã thuê pháp sư thượng cấp duy nhất ở trụ sở Hội Lính đánh thuê để tạo ra nó mà!’

Pháp sư thượng cấp hạ chú lên két sắt đã nói với lão như thế, trừ khi một con Rồng xuất hiện, thì một pháp sư con người sẽ không thể mở được két sắt đó và điều duy nhất chúng có thể làm được là phá hủy nó.
Đó là lí do mà lão trưởng hội có thể yên tâm dạo quanh suốt thời gian qua.

‘Đúng, có lẽ đó cũng là lý do mà tên khốn pháp sư đó cho nổ văn phòng.’

Lão trưởng hội cố hết sức tự trấn an mình. Dù thật đau đớn khi nhìn thấy két sắt bị nổ, nhưng lão vẫn có thể gom lại tiền. Thật thất vọng, nhưng nó chẳng là gì so với số tài liệu kia.

Đúng lúc đó.

“Ngươi cứ bám đuôi ta mãi thế.”

‘Cái gì?’

Gió tụ lại dưới chân của tên khốn có lẽ là một pháp sư khi hắn mỉa mai lão trưởng hội. Đuôi mắt cong lên khiến ai cũng tin rằng hắn ta đang khinh khỉnh nhìn lão.

“Tên khốn điên này muốn- éc!”

Lão hội trưởng cảm giác như thể thế giới của hắn bị đảo lộn.

Keng keng.
Tài liệu bên trong hộp thủy tinh tạo tiếng động nhỏ khi cái hộp bị lắc lên.

Cale đang lắc cái hộp có ‘Hợp đồng liên quan đến những Doanh nghiệp phía Đông Thành phố Leeb-An’ bên trong.

– Nhân loại! Gương mặt của lão hội trưởng tái mét rồi! Ngươi có nghĩ rằng lão ấy đang đuối sức vì đã chạy quá lâu không?

Có lẽ đúng hơn nếu nói rằng không phải do chạy mà là thứ tài liệu kia khiến lão ta gần như ngất xỉu.
Cale thong thả bỏ hộp thủy tinh vào trong túi của mình để lão hội trưởng đang nhìn cậu mà không để ý rằng Cale có thể nhìn rõ gương mặt đang run rẩy của lão.

Rồi cậu lại nhìn về phía trước và vỗ lên vai của Choi Han.

“Ta sẽ lo liệu mọi thứ, nên cứ đi theo ta thôi.”

Choi Han gật đầu và Cale đưa tay lên.

– Ta hiểu mà, nhân loại!

Raon hiểu đúng tín hiệu của Cale.
Cale giậm chân.

Thụp.

Cơ thể của cậu bay lên khỏi mặt đất. Vô tình, cậu trông như một chú chim. Choi Han cũng theo sau cậu.

Cơ thể của Cale dễ dàng bay lên nhờ Âm thanh của Gió và ma thuật của Raon, thứ đang tạo một hình bán nguyệt trên trời trước khi đáp xuống mặt đất.

Bụp.
Cơ thể của Cale đáp xuống với một tiếng động khẽ khàng.
Cậu xoay người.

Cậu ấy có thể thấy những tên chỉ huy cứ điểm của Arm đang nhìn mình.

Cale đã đáp xuống giữa những thành viên của Arm đang đứng đó.
Choi Han đáp xuống cạnh cậu. Cale vẫy chào những tên đang dán mắt nhìn cậu.

“Lâu rồi không gặp ha.”

‘Lâu rồi? Ai?’

Tất cả bọn chúng đều có ánh nhìn đó trên gương mặt, thế nhưng, gần như ngay lập tức, chúng đều phải đối diện với sự phẫn nộ của ai đó. 

“Tên khốn! Ngươi dám động đến Hội Lính đánh thuê hả?!”

Ngay khi Cale và Choi Han đang ở giữa tránh ra, thì Arm và Hội Lính đánh thuê phải đối diện nhau.

Chỉ huy cứ điểm của Arm nhìn thấy vẻ cau có trên gương mặt của lão hội trưởng Hội Lính đánh thuê và hét lên ngay lập tức. Hắn có đủ thông tin để nhận ra chuyện gì đang diễn ra lúc này.

“Ngay lập tức vây hai kẻ phá đám vô danh kia lại mau!”

Tiếng thét này khiến lão hội trưởng Hội Lính đánh thuê giật mình. Chỉ huy cứ điểm của Arm không đầu đuôi mà chỉ về Choi Han và Cale và tiếp tục hét lớn.

“Chúng ta cần bắt và nộp chúng cho Hội Lính đánh thuê! Kẻ thù của Hội Lính đánh thuê là kẻ thù của Thành phố Leeb-An! Hãy giúp đỡ Hội Lính đánh thuê!”

Những tên thuộc hạ nhạy bén nhanh chóng cầm vũ khí và bắt đầu vây quanh Choi Han và Cale. Hành động này khiến lão hội trưởng Hội Lính đánh thuê bình tĩnh được một chút trong khi lão hỏi tên chỉ huy cứ điểm của Arm.

“Bọn chúng không cùng phe với các ngươi sao?”
“Không, không phải. Ngài hội trưởng, ngài biết phe chúng ta chịu đựng những gì mà.”

Điều đó là sự thật. Lão hội trưởng nhớ rằng Arm đã cẩn trọng thế nào từ trước đến nay. Tên chỉ huy cứ điểm tiếp tục nói với lão hội trưởng đang khó khăn lấy lại nhịp thở và đã bình tĩnh một chút.

“Chúng tôi không chắc bây giờ đang xảy ra chuyện gì, nhưng bọn chúng không thuộc chúng tôi. Ngài không thấy đống trang phục nhếch nhác đó sao?”
“Vậy thì cái trang phục đó là gì?”
“Vâng ạ?”

Lão hội trưởng chỉ về phía sau tên chỉ huy cứ điểm.
Đó là nơi mà hai người đeo mặt nạ đáng ra phải bị bao vây bởi thuộc hạ của hắn.

Tên chỉ huy cứ điểm từ từ quay lại. Hắn nghe thấy giọng của lão hội trưởng phía sau mình.

“Trang phục bên dưới áo choàng của tên khốn mắt nâu đỏ nhìn có vẻ không phải đồ giả?”
“… Ừm… cái đó-”

Tên chỉ huy cứ điểm chợt á khẩu.

Lúc đó Cale đang rời khỏi căn phòng nằm ở tầng ba của quán trọ.

‘Cale-nim.’

Choi Han gọi cậu và mang đến áo choàng và mặt nạ.
Đó là chiếc áo choàng nhếch nhác được vá hình ngôi sao đỏ xấu xí như mọi lần.

Điểm khác biệt duy nhất là trang phục của Cale đang giấu bên dưới áo choàng.

Khi Cale cởi bỏ áo choàng nhếch nhác, một trang phục mà bất cứ thuộc hạ Arm nào cũng biết đến hiện ra. 

Trang phục đen tuyền cùng với một ngôi sao màu đỏ. Hình dáng ngôi sao được ban quyền lực khác hẳn với bất cứ ngôi sao tầm thường nào nằm ngay trên trang phục đó.

‘Mình đã nhờ ngài Eruhaben làm nó.’

Sản phẩm chất lượng thấp là thứ tốt nhất Cale có thể tạo ra, thế nhưng, Rồng cổ đại có thể tạo ra một trang phục một cách chính xác sau khi nhìn quần áo của tên Rồng lai.
Cale vừa tự tin nói với tên chỉ huy cứ điểm của Arm, người dường như đang kinh ngạc, vừa nhìn hắn.

“Ta giao việc còn lại cho ngươi. Đây là lệnh.”

Giọng nói đột nhiên nghiêm khắc đưa ra một mệnh lệnh không thể không tuân theo.

– Nhân loại, ngươi có vẻ hơi mạnh đấy!

Tất nhiên là vì cậu đã dùng một chút Hào quang Thống trị.
Vấn đề là dù Cale chỉ sử dụng một ít, nhưng nó đã hơi mạnh nên nó dường như không giống một chút đối với người khác.

‘… Thật sao?’

Hào quang của Cale khiến tên chỉ huy cứ điểm vô thức xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình. Cảm giác bị lấn át đến mức ớn lạnh lan ra. Đây là thứ hào quang mạnh hơn lần mà hắn nhìn thấy những hàm sao đỏ khác từ đằng xa. 

‘Đây là một nhiệm vụ mà mình không biết sao?’

Sự hiện diện uy nghiêm này quá tự nhiên đến mức khiến tên chỉ huy cứ điểm thắc mắc. Một người còn bất an hơn trước hào quang trang trọng này là lão hội trưởng Hội Lính đánh thuê.

‘… Các ngươi thật sự thuộc Arm sao? Vậy thì Arm đang cố trở thành kẻ thù của mọi Hội Lính đánh thuê trên lục địa sao?’

Lão hội trưởng Hội Lính đánh thuê bắt đầu lo lắng. Sự hiện diện xung quanh người đàn ông mắt nâu đỏ khiến lão nghĩ đến Vua Đánh thuê.

Lúc đó, Cale bùng tay.

Tách.

Một âm thanh rõ ràng tràn ngập không gian.

“Hử?”
“Hơ!”

Sau đó, mọi người chú ý đến một vòng tròn ma thuật dịch chuyển đang hiện ra.

Ùuuuuuuung-
Thần chú kích hoạt và bao quanh Choi Han và Cale. Tất cả đều xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Khả năng ma thuật của Raon bây giờ thật sự quá đỗi tuyệt vời, đến mức gần như sánh ngang với Eruhaben.

Tất nhiên, một vài người có thể phản ứng lại.
Những thành viên nhớ mệnh lệnh của chỉ huy cứ điểm cấp tốc phóng dao găm về phía họ.

Keng! Keng!
Thế nhưng, những con dao găm đều bị cản lại bởi một tấm khiên vô hình.
Tên chỉ huy cứ điểm của Arm bắt đầu cau mày. Đây là một người đủ mạnh để cùng một lúc nhanh chóng thực hiện ma thuật dịch chuyển và ma thuật khiên.

Người này ít nhất là một pháp sư thượng cấp. Nếu không, thì là một thực thể vĩ đại hơn cả pháp sư thượng cấp.
Cale thờ ơ nói ra sự thật với kẻ thù khi tên chỉ huy cứ điểm của Arm đang cố suy luận.

“Arm Chân chính sẽ không dừng lại cho đến khi thế giới ngầm của Thành phố Leeb-An nằm trong tay bọn ta. Bọn ta sẽ chỉ tiến về phía trước.”

Chíuuuu! 

Đó là điều cuối cùng cậu nói trước khi một ánh sáng chói lóa sáng lên và rồi họ biến mất.
Chỉ tốn dưới 10 giây.
Hai kẻ phá đám vô danh đã biến mất trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Những người duy nhất còn lại là thành viên của ‘Arm’ chân chính và của Hội Lính đánh thuê.
Một cảnh tượng như địa ngục sắp xảy đến với họ.

* * *

Cale không quan tâm về bất cứ điều gì khác khi cậu mở mắt và nhìn quanh trước khi lấy bao tải ra.

“Raon, này.”
“Nhân loại yếu đuối, được, ta sẽ mang nó cho ngươi!”

Raon nắm lấy bao tải mà Cale đưa cho nhóc. Cale lại cất bước.

“Chúng ta sẽ di chuyển trong vô hình bắt đầu từ đây. Hơn nữa.”

Màn đêm còn lâu mới chấm dứt.
Vẫn còn việc để làm.
Choi Han và những đứa trẻ trung bình chín tuổi chú ý điều Cale phải nói.

“Chúng ta sẽ lén lẻn vào trụ sở của Mostue và chỉ trộm két sắt. Chúng ta phải lén lút nhất có thể.”

Không ai ở phe Mostue có khả năng nhận biết một bậc thầy kiếm thuật, một con Rồng, và hai con Mèo muốn đi rón rén. 

– Nhân loại, sao bọn xấu có nhiều tiền thế? Chúng có nhiều lắm luôn! Có cái gì lạ lắm! Ta cứ vui vì chúng ta sẽ trộm sạch!

Cale trở lại vào tối muộn với bao tải đầy ắp.
Thế giới ngầm ở Thành phố Leeb-An. Giờ thì nơi này loạn thật rồi.

* * *

Sự kinh hoàng bao trùm lấy Thành phố Leeb-An khi nơi này chào đón một buổi sáng mới mẻ.

“… Điên rồi. Tòa nhà Hội Lính đánh thuê bị bọn khủng bố tấn công vào tối qua!”

Hội Lính đánh thuê rơi vào hỗn loạn.

“Biết rồi! Nên im mồm đi! Ngươi còn không thấy bọn lính đánh thuê bây giờ đều nhạy cảm sao?”

‘Trời đất.’

Tầng một của <Quán trọ Hy vọng và Yêu thích Phiêu lưu>, phòng ăn.

Những nhà thám hiểm ngồi ở mấy cái bàn đều yên lặng thảo luận về việc xảy ra vào tối hôm qua. 

“ Nhưng ta nghe nói không có ai chết cả?”
“Ta cũng có biết đâu. Bọn lính đánh thuê đều im lặng về việc này.”
“Hiệp hội Thương nhân không nói gì sao?”
“Ngươi điên à? Ngươi nghĩ bọn họ muốn bô bô cái miệng rồi trở thành kẻ thù với Hội Lính đánh thuê hả?”

Hiệp hội Thương nhân vẫn giữ yên lặng.
Dù Hội Lính đánh thuê có là nạn nhân , họ vẫn không nói công khai điều gì.

Đây là thành phố dành cho các thương nhân, lính đánh thuê và nhà thám hiểm.
Có gì đó kinh khủng đã xảy ra với một trong ba thành phần cốt yếu này. Và không lạ gì khi toàn bộ thành phố đang rơi vào tình trạng bất an. 

Ngay cả nhà tân thám hiểm Bob đang đi xuống cầu thang đến tầng một cũng nhận ra bầu không khí nặng nề này. Đó là vì sao hắn thậm chí còn sợ hãi hơn.

“Mình nên làm gì đây? Đây là chuyến hành trình đầu tiên và mình lo quá.”
“Không sao đâu, anh Bob à. Vị thần may mắn sẽ phù hộ cho anh suốt hành trình này. Anh không phải lo đâu.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Bob trở nên hăng hái hơn sau khi nghe những từ ngữ tốt đẹp từ gã nhân viên quán trọ mà hắn đã gặp hôm qua.
Gã nhân viên tốt bụng nói thêm một điều ủng hộ hắn.

“Anh có thể làm được, anh Bob.”
“Cảm ơn. Hẹn gặp lại anh vào lần tới!”

Bob rời khỏi quán trọ bằng lối ra ở tầng một. Hắn làm vậy để có thể chuẩn bị cho chuyến hành trình trong ngày của mình.
Gã nhân viên nhận lời cảm ơn của Bob chậm rãi hướng về sảnh ăn.

“Thiếu gia, ở đây ạ.”
“Được.”

Cale không còn biểu cảm hòa nhã trên gương mặt nữa, cậu lấy tách trà từ Ron và đi về cuối sảnh. 

“Đây.”

Ai đó giơ tay lên và gọi cậu.

– Là ông Rồng vàng! Ông Rồng vàng của chúng ta thật sự rất giỏi đúng giờ đấy!

Eruhaben ở dạng người đang trưng ra vẻ ngoài đẹp trai muốn bùng nổ của mình. Có người đang mặc áo choàng ở bên cạnh ông.

“Cale-nim.”

Choi Han đã đến gần Cale, cậu ta thoáng nhìn cái bàn và lo lắng gọi Cale. 

“Choi Han, ổn thôi.”

Thế nhưng, Cale điềm tĩnh nói tiếp.

“Hắn ta mới chỉ đang hấp hối mà thôi. Và hắn cũng đang cảm thấy đau đớn.”
“… Tôi đã hiểu.”

Choi Han nhìn người đứng cạnh Eruhaben sau khi nghe lời đáp của Cale.
Tên Rồng lai.

Giờ thì hắn là con người với tóc đen và mắt đen như Choi Han.
Hắn dường như đang đau đớn vì sự xung đột của thuộc tính bóng tối và thuộc tính ánh sáng trong khi gương mặt của hắn tái mét và những đầu ngón tay của hắn thì run rẩy, nhưng Choi Han vẫn không vì thể mà lơ là cảnh giác.

Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy tội tên Rồng lai đang dè dặt nhìn quanh quán trọ.
Bất cứ ai cũng có thể thấy hắn có chút ngạc nhiên.

Giống như cậu lần đầu tìm thấy Làng Harris.

Thế nhưng, Choi Han xóa nỗi buồn đó khỏi tâm trí và không quên nhiệm vụ quan trọng nhất của mình khi cậu lạnh lẽo nhìn tên Rồng lai.
Ở phía bên kia, ai đó đang nhìn Cale với biểu cảm kinh ngạc.

“Tên khốn xui xẻo.”
“Đã lâu rồi, ngài Eruhaben.”

‘Hô!’

Eruhaben ép sự bối rối của mình xuống khi ông vuốt ve On và Hong đang ở trên bàn. Sau khi bọn nhóc kể với ông việc xảy ra vào tối hôm qua, cũng như ông nghe lỏm từ những người đang trò chuyện trên bàn ăn, ông đã kinh ngạc như thế nào chứ?

‘Tên khốn này muốn thống trị thế giới hay cậu ta chỉ đang gây rối cho vui vậy?’

Đến mức này, ông không thể xác định rằng Cale xui xẻo hay chỉ là thích làm mấy việc như thế này.
Cale không quan tâm khi cậu vừa bắt đầu ăn món súp kèm xà lách trộn mà Ron mang đến vừa nhìn tên Rồng lai.

“Chịu được không?”

Tên Rồng lai trả lời câu hỏi của Cale.

“Được.”

Cuộc trò chuyện của họ kết thúc tại đó.
Eruhaben chậc lưỡi khi thấy Cale không mấy thích thú sau khi nhờ ông mang tên Rồng lai đến đấy. Thật khó để biết tên khốn xui xẻo này đang nghĩ gì.
Ông cảm thấy những từ ngữ ông đã dùng để miêu tả Cale đang liên tục tăng lên nhưng vẫn không thấm vào đâu khi hỏi một câu mà ông nghĩ đến đầu tiên.

“Cậu định làm gì với số tiền đó?”

Bọn Mèo con đã tự hào kể với Eruhaben về việc Cale đã trở thành kẻ trộm của công lý và trộm thể giới ngầm như thế nào.
Tất nhiên ngay bây giờ, Raon cũng đang lảm nhảm trong đầu Eruhaben.

– Rồng Vàng, ông có nghe không? Bọn ta đã thực hiện bước đầu để cứu thế giới ngầm của Thành phố Leeb-An vào hôm qua đấy. Heo đất của ta đã đầy một nửa rồi đó! Sau này phải đi mua vài cái bánh táo thôi!

Raon hào hứng về việc nhóc ấy sẽ dùng tiền đó như thế nào.
Kiếm tiền rất vui, nhưng tiêu tiền cũng tuyệt không kém.

– Ta cũng sẽ mua cho ông vài cái! Ta cảm thấy tiếc cho ông vì chúng đã phá nhà của ông!

Rồng cổ đại sửng sốt, nhưng rõ ràng là ông thích thú vì khóe môi của ông đang giật giật và nhếch lên.
Cale chậm rãi đáp lại câu hỏi của Rồng cổ đại.

‘Cậu định làm gì với số tiền đó?’

Câu trả lời cho câu hỏi này vốn đã được định sẵn.

“Tôi định củng cố nó một chút.”

Rồng cổ đại, tên Rồng lai, bậc thầy kiếm thuật, và hai nhóc Mèo trên bàn đều có vẻ hoang mang trước câu trả lời này. Cả Rồng Đen đang tàng hình cũng vậy.
Choi Han hỏi giúp mọi người.

“Cậu định củng cố cái gì?”

Cale phải củng cố cái gì?

‘Mình nghe nói rằng bản chứa hiện tại của cậu ấy đã là tốt nhất từ trước đến nay rồi.’

Cale nói tiếp trong khi Rồng cổ đại và Choi Han mang biểu cảm nghiêm trọng trên gương mặt.

“A, có vài thứ. Vứt tiền như lần trước chẳng hạn.”
“… Gì cơ?”
“Meoooooo?”
“Meeo?”

On và Hong cũng là những thành viên bị bối rối.
Thế nhưng, đôi đồng tử của Rồng sáu tuổi tàng hình mà hiện tại không ai có thể nhìn thấy đang rung lên.

Raon nhớ lại cái lần kinh khủng đó.
Nhóc nhớ Cale Henituse đã cười lớn như thế nào trong khi vung những đồng xu bạc xuống dung nham. 

Raon quá đỗi ngạc nhiên đến nỗi quên nói với tâm trí của Cale mà lẩm bẩm trên bàn.
Nó đủ khẽ khàng để không ai khác có thể nghe thấy, thế nhưng, những người đang ở bàn đó vẫn có thể nghe thấy nhóc ấy. 

Rồng tàng hình lấy heo đất khỏi kích thước không gian và lên tiếng.

“… Nó-”

Việc vung tiền, nó đấy.

“… Thú vị lắm, nhưng cũng gây sốc cực kỳ.”

Raon đã quên đi sự bàng hoàng mà mình đã nhận được khi chỉ mới năm tuổi đời.
Còn Cale, Ngọn lửa Hủy diệt bủn xỉn hiện đang vui mừng inh ỏi trong đầu cậu.

8 bình luận về “Chương 274: Một đêm tuyệt đẹp (3)

Bình luận về bài viết này