• Trans: Celi
  • Beta: Xù é
  • Check: Kei

___________

Từng con tàu đỏ bao vây con tàu vàng.

Choi Han và Đội trưởng đội Hiệp sĩ nhảy lên con tàu vàng và đứng phía sau Cale. Dark Elf Tasha và cô gái Amiru cũng đứng phía sau Cale.

“Cale.”

Choi Han đại diện cho mọi người gọi Cale. Cậu có thể thấy được đại dương xanh thẳm mà Cale đang nhìn. Từng xác chết đang trôi lềnh bềnh bên cạnh những mảnh vụn.

Choi Han dần bước đến chỗ Cale. Cậu có thể thấy nét cau có trên khuôn mặt Cale.

‘…Thực sự thì cậu ấy sở hữu một trái tim mềm yếu.’

Cale mở miệng.

“Thật thanh bình.”

Giọng cậu có vẻ mệt mỏi.

Sự mệt nhọc ấy hiện rõ trên từng chữ mà cậu nói. Mọi người đều trầm mặc sau khi nghe giọng của Cale. Dù cậu đã nói mấy thứ tốt đẹp nhưng chất giọng buồn và nặng nề kia khiến họ phải câm lặng.

Một trong các quý tộc đột nhiên nghĩ về thứ gì đó sau khi nghe ‘thanh bình.’ Ông có thể nhớ về thông tin này vì trong suốt cuộc chiến này, ông đã nghĩ về nhà Henituse.

Ông vô thức nói lớn.

“…Không có lý do gì để được ghi vào sử sách. Hãy sống một cách bình yên và hạnh phúc.”

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến mọi người đều hướng mắt đến quý ngài vừa nói chuyện. Các quý tộc nghiêng đầu vì câu nói này nghe có vẻ thân thuộc.

Họ cảm giác như trước đây đã từng nghe qua câu nói này, nhưng họ không thể nhớ nổi mình đã nghe nó từ đâu.

Vào lúc đó, Cale đáp lại vị quý tộc ấy.

“Tôi đoán ngài biết về phương châm sống của gia đình tôi.”

Phương châm sống của nhà Henituse.

Biểu cảm trên từng khuôn mặt của các quý tộc nhanh chóng thay đổi. Việc tìm được nguồn gốc của câu nói này khiến họ không thốt nên lời.

Họ có thể thấy nét ưu phiền trên khuôn mặt Cale ngay cả khi cậu nở nụ cười.

Những người trên tàu đều biết cụm từ ‘bình yên và hạnh phúc’ quan trọng thế nào với gia đình Henituse.

“…Ôi.”

Một quý tộc thở dài.

Anh đã ganh tị với việc Cale có vai trò chủ chốt như thế nào trong một trận đấu lịch sử. Nhưng người đã cống hiến điều đó lại thích bình yên và hạnh phúc hơn là thanh danh.

Người quý tộc đó ngạc nhiên ngộ ra điều gì đó.

‘Có một suy nghĩ như thế hẳn đã cho phép cậu ta làm thứ này.’

Anh có nghe rằng Bá tước Henituse đã bỏ tiền túi của họ ra để chu cấp thực phẩm và nông cụ cho người dân, Ông ấy cũng đã chi tiền cho căn cứ hải quân và cho tường thành.

Quan điểm của nhà Henituse.

Lý do đến bây giờ họ vẫn đứng ngoài cuộc chiến tranh quyền lực. Họ chỉ hành động khi dính dáng đến sự bình yên và hạnh phúc của Vương quốc Roan thôi.

Lần nữa sự yên lặng lại ngập tràn cả boong tàu.

Vào lúc đó, Cale đã nghĩ về châm ngôn của gia tộc cậu.

‘Không có lý do gì để được ghi danh vào sử sách. Thay vào đó hãy sống một cách bình yên và hạnh phúc.’

‘Người đi trước thật khôn ngoan.’

Cale rất ngạc nhiên về lối suy nghĩ của tổ tiên mình.

Quên sử sách đi, sự vẹn toàn và ấm áp là tốt nhất. Nghĩ về những thứ đó khiến Cale nghĩ về thứ mà hiện giờ khiến cậu phải chịu khổ.

Mặt cậu nhăn lại.

Bây giờ cậu không chỉ chịu khổ, mà còn đang đói nữa.

‘Sao mình lại phải chịu đựng mấy thứ này?’

Cale bắt đầu tự an ủi bản thân cậu, hiện tại cậu biết mình đang chịu đựng để có được 50 năm bình yên.

Khát vọng muốn về nhà và thả mình trên chiếc giường đã được truyền đến những con tàu màu đỏ bao xung quanh họ.

“Quay về nào.”

Mọi người đều nghe thấy giọng nói của cậu.

“Về vùng đất của chúng ta.”

Hãy quay về vùng đất của chúng ta.

Người dân Vương quốc Roan cắn chặt môi thay vì ủng hộ.

Họ có một nơi để quay về và họ vẫn còn sống để có thể trở về nhà.

Họ thấy an tâm vì vẫn còn sống thay vì vui mừng bởi một chiến thắng choáng ngợp của mình.

Ba trăm con tàu như cuộc di cư của loài chim đã biến mất, trong khi con tàu vàng và đỏ đang quay về nhà.

Đương nhiên là không phải tất cả con tàu đều trở về. Vài con tàu dưới sự chỉ huy của Cale không quay về mà ở lại đại dương yên ả. Những con tàu này còn ở đây để tìm những cái xác của kẻ địch đang trôi nổi ở đâu đó hoặc chìm xuống đáy đại dương.

Dù cậu phải lạnh lùng và nhẫn tâm với kẻ thù của mình, nhưng Cale biết có rất nhiều người vô tội và ngẫu nhiên bị chọn làm binh sĩ chỉ để được tồn tại.

Cale dõi theo từng con tàu hoàn thành việc khảo sát khu vực trước khi quay về. Con tàu vàng đã trở lại đất liền.

Ngay khi cậu chạm vào biểu tượng rùa vàng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Cale.

‘Đói chết đi được. Khi trở về mình sẽ ăn ngay lập tức.’

Về kết quả thì, khi Cale trở về thì đã không làm được điều đó.

Quá nhiều việc mà cậu cần phải làm.

Cale không thể không bật cười.

“Ha, haha…”

Tiếng cười của cậu vang khắp nơi tại nhà tù dưới lòng đất.

Cậu dùng đôi bàn tay vuốt mặt khi đã ngừng cười. Đã lâu rồi cậu không có cái cảm giác này.

‘Đáng ra mình không nên tin tưởng bọn họ chứ.’

Cale hạ tay xuống để nhìn người đang nằm trên mặt đất.

Một ông già đang mặc áo choàng đen với ngôi sao đỏ.

Là một cựu pháp sư từ Arm.

Cale nhìn ông ta và giải bày cảm xúc của cậu.

“…Tên này gần như đã chết.”

Raon đã nói thế.

‘Hắn ta còn sống, nhưng gần như là tắt thở. Đúng là tên này sắp thăng, nhưng hắn vẫn còn sống.’

Thật sự thì ông già này đã ở ngay cửa tử. Cơ thể ông ta toàn vết thương. Làn da xanh xao như ông ta bị trúng đủ loại bùa chú và độc dược vậy. Vòng tròn mana của ông ta chắc đã bị vỡ trong trận đấu vì vùng da trước ngực đã chuyển màu đen.

Cale quay về phía Raon, người không hề ẩn thân vì chỉ có duy nhất bọn họ ở đó. Raon nhẹ nhàng tránh đi cái nhìn từ cậu trong khi On và Hong chậm rãi bước tới một góc của nhà tù cùng Raon.

Raon lẩm bẩm.

“Nhân loại hơi mạnh của bọn ta đã chảy máu. Chúng không thể chỉ chảy máu, mà máu của bọn chúng phải đổ ra. Chúng không thể chết một cách dễ dàng, Chúng ta phải xé chúng ra từng mảnh và chém đầu chúng.”

“Anh đồng ý!”

“Lần này em út của chúng ta làm rất tốt, và chúng ta cũng thế!”

Cale quyết định để tên này đi vì ngay cả mèo con màu bạc, On cũng đồng ý với hai đứa kia.

Lũ trẻ trung bình chín tuổi.

Thật sự thì cậu có thể mong đợi điều gì từ chúng đây?

Hình như việc thẩm vấn tên pháp sư cao tuổi đó là không thể.

Thất vọng quá mà.

Đó là lí do vì sao cậu quay sang phía hai người chỉ có duy nhất một ngôi sao đỏ trên áo choàng. Cậu có thể thấy Beacrox tháo đôi găng tay trắng trước đó ra và ném chúng sang một bên.

Soạt.

Đôi găng tay rớt xuống bàn cùng những dụng cụ tra tấn. Đôi găng tay từ lâu đã chuyển màu đen vì máu khô.

Beacrox vuốt lại tóc khi đang báo lại với Cale.

“Chúng đang bất tỉnh, nhưng khi tỉnh dậy chúng có thể nói chuyện.”

Chúng sẽ chỉ có thể nói.

Cale rời mắt khỏi Kẻ diệt Rồng giả mạo và trị liệu sư đang ở gần cửa tử.

Cậu có thể thấy một người nữa.

“…Hộc!”

Người đó giật mình ngay khi họ chạm mắt.

Là thương sĩ.

Là người dùng được cả ma pháp và thương thuật, cũng là điều họ thường gặp khi chiến đấu với Arm.

Hắn thở gấp khi họ chạm mắt nhau và cố quay đi, nhưng hắn không thể làm thế.

“Thiếu gia của bọn ta đang nhìn mà ngươi quay đi thì thật là thiếu tôn trọng đấy.”

Ron, người đã nắm tóc tên thương sĩ và khiến hắn không thể nhìn đi chỗ khác.

Thương sĩ thậm chí không thể nhìn thẳng mặt Ron bởi hắn đang run sợ.

Cale nhận ra điều này thật kỳ quái.

‘Tên thương sĩ này không hề bị thương, sao hắn lại sợ nhất?’

Cale hoang mang nhìn về Ron. Ron mỉm cười đáp lại, điều đó đủ để cậu hiểu vì sao.

‘Mình đoán ông già đáng sợ nhất đang ở kế bên hắn ta.’

Tên đó không sợ mới là chuyện bất thường.

Cale nhìn về tên thương sĩ đang run cầm cập và thản nhiên hỏi.

“Đây là lần đầu ngươi gặp ta, đúng chứ?”

Thương sĩ không thể thốt ra bất cứ điều gì.

Bây giờ trong mắt tên này có đủ loại cảm xúc.

Câu trả lời này khiến Cale mỉm cười.

Sương độc của On và Hong, aura đen của Choi Han, cũng như kỹ năng ẩn thân và ám sát của Ron.

Chắc chắn trước đây tên thương sĩ đã thấy mấy thứ này.

Ở Núi Mười ngón tay. Thương sĩ đã thấy những chuyên gia lão làng này ở thung lũng và Làng Elf. Đương nhiên những gì hắn thấy là những người này mặc đồng phục Arm nhái.

Cũng như mấy tên luôn ngáng chân Arm.

Arm rất tức với lũ này nhưng không cách nào để biết danh tính chúng.

Thương sĩ lại đối đầu với chúng trong trận đấu vừa rồi.

Tên thương sĩ ngẩng đầu lên nhìn Cale Henituse.

Không, hắn ngước lên để nhìn cái tên cầm đầu những kẻ đã cản đường Arm nhiều lần. Rồi tên cầm đầu chầm chậm cúi xuống và giao tiếp với thương sĩ bằng mắt.

“Ngươi biết ta là ai, đúng chứ?”

Một câu hỏi nhẹ nhàng. Nhưng câu hỏi nhẹ tênh này lại khiến tên thương sĩ còn run hơn trước. Cuối cùng, hắn cúi xuống đất.

Ngay lúc đó hắn nghe thấy giọng của Cale.

“Ít nhất thì nhìn ngươi có vẻ thông minh. Ngươi biết khi nào nên hay không nên nói.”

Câu nói đó làm cho tên ma giáo lạnh sống lưng.

Cứ như Cale đang nói rằng đây không phải lần đầu họ gặp nhau, và hắn sẽ không thể mở mắt để nhìn thấy ngày mới nếu hắn tiết lộ với bất cứ ai về danh tính của Cale.

Ron đưa tay kéo tóc tên thương sĩ để hắn phải nhìn thẳng vào mắt Cale, nhưng tên này không hề ngẩng đầu lên nhìn Cale cho đến khi kết thúc thẩm vấn.

Hắn giữ tầm mắt mình chỉ nhìn mặt đất.

Hắn biết sự khác nhau giữa những người mình nên để ý và những người mình không nên chạm vào.

“Ngươi thật sự thông minh.”

Khoảnh khắc nghe được giọng Cale, thương sĩ cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn vẫn cảm giác được Cale vẫn đang nhìn hắn.

‘Danh tính thật sự của chúng là gì?

Hắn đã nghe rằng Cale chỉ là một tên thiếu gia yếu ớt cần được bình phục, vậy cái vẻ lạnh lùng này là gì đây?’

Thương sĩ không có những suy nghĩ như thế.

Suy nghĩ đó sẽ hiện lên rõ ràng trên mặt hắn nếu hắn nghĩ thế. Hắn chỉ còn cách cúi mặt xuống đất và không nghĩ gì cả.

Cale lặng lẽ quan sát tên thương sĩ.

Hannah, Thánh nữ giả mạo. Cậu đã bảo cô đối xử với hắn như anh ruột của mình. Dù Hannah đã thật sự coi họ như anh em ruột, nhưng tên thương sĩ chỉ đang diễn mà thôi.

Những kẻ đâm sau lưng người khác luôn là những tên lanh lợi nhất.

Cale mở miệng nói.

“Ta nên tách ngươi khỏi những người khác vì ngươi biết ta là ai.”

Nao núng.

Thương sĩ nhắm mắt. Hắn gặp rắc rối lớn rồi. Hắn làm bất cứ điều gì để tồn tại. Nhưng tại sao hắn ta lại kết thúc trong một mớ hỗn độn như này?

Mọi thứ còn tồi tệ hơn khi Thánh nữ giả mạo trốn thoát. Thương sĩ cúi gằm mặt xuống trong khi Cale ra lệnh cho Ron.

“Tách tên này ra, nhưng đừng tra tấn hắn. Cứ làm cho hắn không thể chạy là được rồi. À mà, nhớ khóa mana và aura của hắn nữa nhé.”

Đừng tra tấn hắn.

Những lời đó khiến thương sĩ nhẹ nhõm.

Đây là tên quý tộc đã giấu đi danh tính của mình khi gây ra sự suy tàn của Arm. Lúc này đây, hắn đã thoát được những phương pháp rùng rợn của tên quý tộc ấy.

Nhưng thương sĩ không thể nhìn thấy được ánh mắt của nhóm Cale vì đầu hắn đang cúi xuống.

Ron dẫn tên thương sĩ đến một phòng giam khác. Choi Han, người vẫn đang nhìn vào bóng lưng tên thương sĩ vô thức thốt lên.

“Có vẻ tên đó sẽ có cái chết đau đớn nhất.”

“Đương nhiên rồi, vì Hannah sẽ xử lý tên đó.”

Tên thương sĩ sẽ được giao lại cho Thánh nữ giả mạo, và có lẽ hắn sẽ cầu xin Ron hoặc Beacrox tra tấn thay vì bị Hannah tra tấn.

.

Cale để cho Beacrox và Choi Han phụ trách canh gác ba tên từ Arm. Sẽ không khó khăn vì aura và mana của bọn chúng đã bị niêm phong và cơ thể chúng đã có chất độc.

“Canh chừng chúng.”

Beacrox tự tin đáp lại Cale.

“Nếu tôi có mắc sai lầm thì cũng là tôi sơ ý giết chúng. Và sẽ không có một sai sót nào khác nữa.”

‘Cậu ta đúng là con trai của Ron.’

Cale ngây người nhìn Beacrox khước khi nhận ra Choi Han gật đầu tán thành và quay lưng lại với cả hai.

Hai người họ chắc chắn sẽ thông suốt hơn cậu.

‘White Star. Mình cần chúng cung cấp vẻ ngoài của hắn ta.’

Ba người này là những tên duy nhất trong tay Cale biết White Star trông như thế nào. Cần khiến chúng tỉnh lại ít nhất một lần để moi được thông tin đó.

Đối với họ điều đó sẽ rất đau đớn, nhưng đó không phải việc của Cale.

Sao cậu lại quan tâm đến những tên đã từng cố lấy mạng cậu?

Còn những người trong lãnh thổ của cậu bị thương bởi chúng thì sao?

Cale nhìn về hướng một nhà giam khác.

Cậu đến gặp một người mà mình đã bí mật đưa đến.

“Hiya.”

Kỵ sĩ Hộ mệnh Clopeh Sekka run rẩy khi anh đang cử động cánh tay bị xích để cúi mình trước Cale.

Trông anh như đang phục vụ một vị thần.

Có vẻ Clopeh đã hồi phục đôi chút. Người chịu trách nhiệm trị thương cho Kỵ sĩ Hộ mệnh cất lời.

“Thưa thiếu gia.”

Một chất giọng như GPS*. Cale trò chuyện với chiêu hồn sư Mary, người không tham gia vào trận chiến trên biển.

(*): Global Positioning System hệ thống định vị toàn cầu, đặt trong trường hợp này là giọng nói máy móc

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Mary đang canh giữ tên Kỵ sĩ Hộ mệnh.

Cạch cạch cạch.

Từng mảnh xương mà cô đang ghép ngừng di chuyển. Cale chỉ về phía Kỵ sĩ Hộ mệnh khi Raon đang ẩn thân.

“Đóng gói lại.”

Beta: anh nhà xù é đang khinh thường tên đó đó 🙂

Giống như đóng gói đồ đạc vậy.

Cái kiểu giọng mà hình như Cale chỉ dùng khi nói tới Clopeh.

Tộc Cá voi đã đánh vào Vương quốc Paerun.

‘Tiếp theo mình nên làm gì đây.’

Cale biết mình nên làm gì.

Tộc Cá voi không có ý định xâm lược Vương quốc Paerun. Họ làm thế chỉ để trả thù.

Cale đã quyết định sau khi chứng kiến bọn họ.

‘Đánh chúng từ phía sau.’

Cậu đang lên kế hoạch gài một nội gián trong Liên minh Bất khuất.

Vương quốc Paerun đã bịa ra một huyền thoại để độc chiếm mọi thứ cho riêng mình.

Sẽ như thế nào nếu như khiến cái vương quốc đó phải nằm dưới chân Vương quốc Roan và sử dụng chúng như những gián điệp?

Ánh mắt Cale từ từ hướng về phía Clopeh.

Kế hoạch sẽ diễn ra khi Liên minh Bất khuất lơ là cảnh giác nhất.

Đánh chúng từ phía sau.

6 bình luận về “Chương 206: Phía sau ngươi (1)

  1. Câu nói đó làm cho tên ma giáo lạnh sống lưng.
    Ma giáo ==> thương giáo, thương sĩ
    Cale ngây người nhìn Beacrox khước khi…
    Khước khi ==> trước khi

    Có một hai chỗ mình thấy xưng hô hơi kỳ kỳ, tuy không sai nhưng không được mượt lắm. Mong group khi nào rảnh thì beta lại một lần.

    Nhưng nói chung team dịch vẫn rõ ràng, dễ hiểu lắm. Cảm ơn rất nhiều 😘😘😘

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này