• Trans: Celi.
  • Beta: Chou.
  • Check: Kei.

Lâu đài Leona ít nhất phải có kích thước lớn gấp 1,5 lần Dinh thự Henituse.
Những người bên trong Lâu đài Leona có thể thấy một làn sóng đen ngòm đang tràn về phía họ qua những tiếng nổ lớn.

Thái tử Valentino của Vương quốc Caro cảm thấy sợ hãi khi nhìn làn sóng đen ấy.

Vùng đất bị tử mana bao phủ.
Không thứ gì có thể phát triển trên một vùng đất như thế.

Bất kỳ một binh lính nào chạm phải tử mana chắc chắn sẽ chết.

Thế nhưng, lời nói thốt ra từ miệng anh lại là một thứ khác.

“…Tấm khiên.”

Bùm, bùm!
Hàng chục chiếc tàu nhỏ đâm vào tấm khiên.

Bùmmmm-
Mặt đất ầm ầm.
Những bức tường thành rung chuyển.

Nhưng có một tồn tại vẫn đứng yên đó.
Valentino mở miệng.

“…Có vẻ chúng ta có thể hủy kích hoạt lá chắn của mình.”

Cảm giác như thể một ngọn núi khác đã xuất hiện trước Lâu đài Leona. Nhưng, ‘núi’ này lại là một tấm khiên chứ không phải ngọn núi.
Một tấm khiên bạc với biểu tượng hình trái tim. Tấm khiên lớn ấy đang bảo vệ Lâu đài Leona khỏi mọi thứ. Tia sáng bạc đậm đến mức như có nhiều lớp lá chắn chồng chất lên nhau.

Tất nhiên, giọng nói của Raon đang vang trong đầu của Cale ngay lúc đó.

– Nhân loại, ta nghĩ ta thật sự có chút vĩ đại và hùng mạnh đấy! Một tấm khiên bạc bốn lớp! Tử mana sẽ không thể chạm đến chúng ta! Chúng ta sẽ cứu tất cả mọi người!

Cale lắng nghe giọng nói phấn khích của con Rồng sáu tuổi khi cậu chỉ tạo ra một lớp khiên mỏng manh bên dưới lớp khiên vững chắc của Raon.
Vì lần này cậu phải tạo ra một lá chắn quy mô lớn nên hiệu quả của nó không mạnh cho lắm. Dù tấm khiên đã mạnh hơn trước, nhưng nó vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ toàn bộ Lâu đài.

‘Loài Rồng tuyệt thật.’

Tấm khiên bạc bốn lớp của Raon cho phép tấm khiên của Cale tỏa sáng hơn bao giờ hết.

Liên minh Bất khuất cùng mấy tên khốn từ Đế quốc đã tạo ra thứ gì đó có sức công phá gấp ba lần tấm khiên mà họ thấy trong trận chiến lãnh thổ Henituse. Không như Thanh kiếm Tai họa của Kẻ diệt Rồng chỉ nhắm vào một nơi duy nhất trên tấm khiên của Cale, lần này bọn họ có kế hoạch cho nhiều trái bom phát nổ ở nhiều nơi cùng lúc.
Chúng nghĩ rằng Cale sẽ không chống đỡ được. Chúng nghĩ rằng nó có thể đục được một lỗ trên tấm chắn, hoặc ít nhất là kéo dài cho chúng thêm một ít thời gian.

‘Đúng là một lũ khốn hài hước.’ 

Cale có một con Rồng con. Sẽ không có thứ gì sánh bằng sức mạnh của nó ngoài một Kẻ diệt Rồng thật sự. Trên môi cậu nở một nụ cười thỏa mãn.

Thái tử Valentino, người không biết gì về điều này, đang cảm thấy nhẹ nhõm cùng một chút lo sợ.

‘Anh hùng là những người thay đổi lịch sử.’

Họ sẽ là những người thay đổi phương hướng của cả lục địa thông qua thắng lợi của mình. Chỉ những người như thế mới xứng đáng được gọi là ‘anh hùng’.
Tư lệnh Cale đã nói với Valentino rằng cậu ta đã mang các anh hùng theo. Nếu là như vậy, thì ai đang là người dẫn dắt các anh hùng này?

“Điện hạ!”

Anh chợt tỉnh và thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình khi nghe thấy tiếng ai đó gọi anh. Sau đó anh lệnh cho vị sĩ quan.

“Lập tức đi tìm các vị linh mục! Hãy chắc rằng ngươi tìm được tất cả vị linh mục ánh sáng!”

Kẻ thù đã bỏ chạy sau khi làm tử mana tràn ngập trên vùng đất của họ.
Họ cần tạo ra một con đường nhỏ đi xuyên qua tử mana để bắt được chúng. Để làm được điều đó, họ cần khả năng của các giáo hội có năng lực ánh sáng, đặc biệt là Giáo hội Thần Mặt trời. Trước đây họ đã từng phô bày ‘Con đường của Mặt trời’ khi họ loại bỏ những chiêu hồn sư. Họ cần con đường được tạo bởi sức mạnh của thần này.

Thái tử đã để ý thấy. Kẻ thù không thật sự đang bỏ trốn, thay vào đó chúng đang chạy đến bờ biển phía bắc. Không khó để đoán ra điều đó.
Đó là lý do vì sao họ không thể để kẻ thù đi. Họ cần phải ngăn chúng đến được bờ biển phía bắc.

Nếu không thể ngăn cản chúng, ít nhất họ cũng phải câu giờ càng lâu càng tốt.

Bùm. Bùm.

Các vụ nổ bắt đầu kết thúc khi tiếng ầm ầm lắng xuống. Tấm khiên bạc cũng đang dần mờ đi.

“Ư.”

Anh vô thức rên rỉ.

“Aaaaah!”

“Aaaaaaah!”

Mặt đất đã bị nhuộm đen.

Chất lỏng màu đen bao phủ cả khu vực, khiến nó trông như vừa mới tạo ra một cái đầm lầy đen sâu hoắm. Phía trên đầm lầy đó là mảnh vỡ của những con tàu bị phá hủy, cũng như những hiệp sĩ phe địch chết vì vụ nổ và tử mana.

“…Á, ác mộng…” 

Thái tử Valentino quay lại nhìn về phía mép tường thành. Anh nhìn thấy một hiệp sĩ trẻ đang run lên và nói rằng đây là một cơn ác mộng. Vì Vương quốc Caro đã khẩn cấp điều động lực lượng, nên trong số họ cũng có vài người chỉ mới mười lăm tuổi.
Một cảnh tượng như vậy đã cho họ thấy nỗi tuyệt vọng thực sự của chiến tranh.

‘Lũ khốn độc ác.’ 

Valentino rùng mình khi nghĩ tới việc Liên minh Bất khuất có thể bỏ lại binh lính của chúng để đi giết thêm nhiều người hơn nữa.
Anh cảm thấy sợ hãi.

‘Mình có cần đẩy binh lính vào chỗ chết như vậy để giành chiến thắng không?’

Đây cũng là trận chiến đầu tiên của thái tử Valentino.
Nhưng vì là thái tử, anh phải tập trung hơn bao giờ hết. Những người lãnh đạo còn lại của Vương quốc Caro đang đứng cạnh anh cũng vậy.

Họ cần chiến đấu để không rơi vào tình huống như thế.

Anh nghe thấy tiếng một người lãnh đạo bên cạnh.

“Thưa điện hạ, ta không thể để kẻ địch trốn thoát.”

Lũ Gấu, binh lính và hiệp sĩ đã khởi hành trên những chiếc tàu vừa cập bến. Đã có hàng chục tàu rời bờ.
Chỉ huy của Vương quốc Caro cũng vội vã tiếp lời.

“Chúng ta phải nhanh lên ạ. Ngay cả khi các vị linh mục có thể thoát khỏi được đống tử mana, thì cũng sẽ rất khó để vượt qua những mảnh vỡ và quân địch ở kia.”

Vị chỉ huy nói đúng. Dù cho tử mana là một chướng ngại lớn, nhưng những mảnh vụn từ những con tàu bị phá hủy và hiệp sĩ quân địch cũng đang cản đường họ.

“Những linh mục, không, bây giờ hãy gọi cho một giám mục!”

Thái tử tìm kiếm một vị linh mục khi anh ra lệnh cho pháp sư liên lạc.

“Kết nối ta đến những tòa tháp ở phía bắc và nam!”
“Vâng thưa điện hạ!”

Vào lúc đó, thái tử nghe thấy tiếng nhiều người bước lên cầu thang đá.

Cộp, cộp.
Khuôn mặt anh trở nên rạng rỡ hơn khi đã xác nhận được những người đó là ai.

Đó là các linh mục. Những vị linh mục ánh sáng được cử đến Lâu đài Leona đang đến đây cùng với người dẫn đầu đoàn là giám mục của Giáo hội Thần Mặt trời.

Thái tử rất vui khi được gặp lại vị giám mục đã khiến anh tức giận trong cuộc họp tác chiến.
Anh nhanh chóng bước đến gần giám mục.

“Giám mục!”
“Điện hạ.”

Vị giám mục bình tĩnh cúi đầu trước Valentino. Còn Valentino thì lại không có thời gian cho những nghi thức như vậy khi anh nắm chặt vai vị giám mục và vội vã nói.

“Hãy tạo ra một con đường đi xuyên qua tử mana. Ta nghe rằng điều đó khả thi đối với những vị linh mục có sức mạnh ánh sáng. Làm ơn làm theo yêu cầu của ta.”

“Đương nhiên là chúng ta cần loại bỏ nó chứ ạ. Rốt cuộc thì nó cũng là thứ tử mana bẩn thỉu.”

Ít nhất là vào thời điểm này thái tử cảm thấy vị giám mục đang đáp trả một cách trơn tru này đáng tin cậy.

Con đường của mặt trời.
Là con đường mà Giáo hội Thần Mặt trời đã tạo ra trên vùng đất bị tử mana bao phủ khi họ đi tiêu diệt thế giới của những chiêu hồn sư. Các Thánh Hiệp sĩ đã bước trên con đường đó để tiến tới trận chiến cuối cùng với chiêu hồn sư.

– Thưa điện hạ.
“À, Công tước Huten!”

Công tước Huten của Đế quốc Mogoru. Người đầu tiên kết nối được là người điều hành tại tòa tháp phía bắc.

– Thật mừng khi thấy mọi người đều an toàn.

“Các vị linh mục sẽ sớm tạo ra con đường xuyên qua tử mana. Bọn ta không thể để Liên minh Bất khuất trốn thoát, vậy nên bọn ta cần sự trợ giúp từ phía ông.”
– Tôi hiể-
“Nhưng thưa điện hạ.”

Ngay lúc Công tước định đáp lại, Giám mục đã ngắt lời.

“Có chuyện gì sao thưa ngài giám mục?”
“Ít nhất phải mất một tháng.”
“…Sao cơ?”

Valentino có thể thấy vẻ ngượng nghịu trong nụ cười dịu dàng của giám mục.

“Chúng tôi cần thêm quân tiếp viện từ quê nhà để thanh tẩy toàn bộ số tử mana này. Ngoài ra có rất nhiều khâu chuẩn bị cần phải hoàn thành, vậy nên chúng tôi cần ít nhất là một tháng.”
“…Bây giờ ngươi đang nói rằng không có cách nào để tạo ra một con đường để đuổi theo kẻ địch?”
“Ahem, đúng là như vậy.”

Valentino cau mày khi anh đáp.

“Vậy còn con đường của mặt trời?”
“Chúng ta cần một vị Thánh để làm ra nó.”

Một vị Thánh.
Câu trả lời khiến Valentino im bặt. Anh nhìn chằm chằm vào vị giám mục đang né tránh ánh mắt anh cũng như những vị linh mục khác đang cúi gằm mặt trước khi anh lấy lại được giọng nói.

“…Chẳng lẽ không thể tạo ra ít nhất một con đường nhỏ với thần lực ánh sáng sao? Ông không thể thiêu rụi tử mana bằng sức mạnh thần thánh?”
Valentino có vẻ tuyệt vọng.

“Chúng ta chỉ cần một con đường nhỏ. Một con đường nhỏ nhất thôi. Chỉ cần vừa đủ để các hiệp sĩ đi qua trên một con đường thẳng. Ta chỉ có thể dịch chuyển một ít kỵ sĩ bằng ma thuật bay. Điều đó cũng không thể ư?”
“À vâng, ngài thấy đấy…”

Giám mục do dự một lúc. Điều đó khiến Valentino tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lúc đó. Anh nghe thấy giọng nói của Công tước Huten qua thiết bị liên lạc hình ảnh.

– Người ta thường nói rằng, khi các vị linh mục dùng sức mạnh thần thánh để thanh tẩy tử mana, họ sẽ có cảm giác như cả cơ thể đang bị đốt cháy.

Thanh tẩy.
Những vị thần không để nhân loại tự do dùng sức mạnh họ ban cho. Luôn luôn có một cái giá phải trả.

“A.”

Cuối cùng thì thái tử Valentino cũng hiểu vì sao các linh mục lại hành động như thế.

Công tước Huten nói tiếp.

– Trong quá khứ, các vị linh mục được cho là đã phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp đó để tiêu diệt những chiêu hồn sư. Họ đã làm điều đó vì công lý. Dù không ai trong số họ bị thương hay mất mạng, nhưng di chứng từ nó đã khiến rất nhiều linh mục phải chịu sự đau đớn cho đến khi chết.

Các linh mục ở phía sau càng cau mày sâu hơn mỗi khi nghe thấy lời của Công tước Huten.
Valentino và những người khác cũng nhìn về phía những linh mục. Vậy nên không ai nhận ra sự chế nhạo trên khuôn mặt Công tước Huten.

‘Không có tên nào bị thương là vì tấm khiên của Cale Henituse mạnh hơn chúng ta nghĩ.
Nhưng chúng ta vẫn thành công vì đã ngăn chúng tiếp tục di chuyển.
Ngay cả chiêu hồn sư của Vương quốc Roan cũng không thể tự mình giải quyết chuyện này.’

Có quá nhiều kẻ địch. Cuộc tập kích ma thuật của Vương quốc Roan hay một vài hiệp sĩ di chuyển bằng ma thuật bay không thể xử lý tất cả.
Công tước Huten sửa lại nét mặt của mình trước khi trở lại gương mặt như đang nghiêm túc lo lắng cho Vương quốc Caro.
Giám mục nhìn về phía thái tử Valentino và hắng giọng.

“E hèm, thật khó để giải quyết nó ngay lập tức vì có một cách để thanh tẩy từ từ và an toàn hơn thưa điện hạ. Thần mong ngài hiểu cho.”
“…Nếu chúng ta thả kẻ địch đi thì chúng sẽ giết những người dân và thương nhân ở phía bắc mất. Và nếu trên những con tàu đó cũng có bom tử mana…”

Buuuuu- Buuuuu-
Thái tử Valentino nghe thấy tiếng kèn của kẻ thù vang vọng từ xa.

“Những vùng đất phía bắc có thể cũng sẽ bị bao phủ bởi tử mana.”

Đó sẽ là một thảm họa.
Thành thật mà nói, Valentino đã hy vọng rằng các vị linh mục sẽ hi sinh bản thân mình. Công tước Huten cũng đã nói rằng họ sẽ không chết. Anh có mong muốn ích kỷ rằng họ hãy hy sinh bản thân một chút.

“Ngay cả một con đường nhỏ cũng khó vậy sao? Có rất nhiều người mà, các ngươi không thể san sẻ nỗi đau với nhau ư?”

Nhưng giám mục lại vờ như không nghe thấy lời anh.
Ông không muốn trải qua bất kỳ thể loại đau đớn nào. Tại sao ông phải hy sinh bản thân dù ông sẽ không bị ảnh hưởng bởi kẻ địch đang tiến về phía bắc?

“Chúng tôi có thể từ từ thanh tẩy mặt đất nếu những bờ biển phía bắc cũng bị nhiễm. Trước tiên chúng ta nên chuẩn bị cho trận chiến phía bắc càng nhanh càng tốt chứ thưa điện hạ?”

Giám mục nói tiếp.

“À, và ngay cả khi ngài quyết định từ bỏ Lâu đài Leona và rời đi, chúng tôi sẽ cần một vài binh lính để hoàn thành việc thanh tẩy. Chúng tôi cũng cần vài hiệp sĩ để bảo vệ linh mục trong quá trình đó nữa.”

Vị giám mục đang nói như thể Lâu đài không còn hữu dụng cho trận chiến.
Vẻ mặt của Valentino càng cứng đờ hơn.

“….Bây giờ thì đó là điều ông muốn nói à?”
“Tôi không còn lựa chọn nào khác. Các linh mục với sức mạnh ánh sáng là những người duy nhất có thể kham nổi việc thanh tẩy. Chúng tôi là những hiện thân quý giá vậy mà, ngài nên bảo vệ chúng tôi chứ?”
Nụ cười hiền dịu của vị giám mục đã khắc sâu vào trong mắt Valentino.

Giám mục đã sai.
Trong lời nói của giám mục có quá nhiều sai sót.
Dù về mặt lý thuyết những thứ ông ta nói đều là đúng, nhưng thái tử lại cảm thấy ông ta thật sai lầm.
Thế nhưng hiện tại anh không thể đả kích hay trách phạt họ. Nếu không có những người này thì không còn cách nào khác để loại bỏ tử mana.

Buuuuuuuuuuum- Buuuuuuuuuuum-
Anh tiếp tục nghe thấy tiếng kèn từ quân địch. Tiếng cười đùa của lũ Gấu lúc nãy vang lên trong đầu anh như một ảo giác.

Trốn thoát ư, không phải, quân địch đang định đi đến một nơi khác để tiếp tục tàn sát. Và anh không thể làm gì khác ngoài việc đứng đực ra đó và nhìn chúng rời đi?

Thái tử Valentino cùng những người lãnh đạo khác cau mày. Họ cũng đã trở nên tức giận.
Ngay lúc đó.

“Hả?!”

Vài binh lính ở tháp trung tâm giật mình.

Cộp.
Họ nhìn thấy ai đó giẫm lên bức tường khi họ đang đứng ở bức tường thành.
Vẻ mặt của thái tử Valentino thay đổi. Một câu nói khó nghe lọt vào tai anh.

“Lại nhảm nhí rồi.”

Tư lệnh Cale Henituse. Cậu ta là người vừa đáp xuống bức tường.

“…Tư lệnh.”

Valentino gọi Cale với vẻ kinh ngạc. Cale đến gần Valentino và chậm rãi cất lời. Khuôn mặt cậu vẫn điềm tĩnh và tự tin như thường lệ.

“Tôi đã tới đây ngay lập tức bằng ma thuật bay. Tôi cảm thấy điều này nên nói trực tiếp thì hơn.”

‘Nói gì cơ?’
Cậu ta đến đây để nói cái gì?

Đột nhiên Valentino có một dự cảm kỳ lạ. Anh không thể giải thích điều đó, nhưng anh cảm thấy người anh mới quen biết vài ngày qua có thể giải quyết vấn đề của anh.
Lúc đó anh cũng nghe giọng của vị giám mục.

“Ngươi đang nói rằng việc chúng ta là những người duy nhất có thể thanh tẩy tử mana là nhảm nhí? Tư lệnh Cale, sao ngươi dám nói bọn ta như vậy-”

Giọng nói căm phẫn của ông ta bị cắt ngang.

“Chúng tôi sẽ bắt chúng.”

Có sự chắc chắn rõ ràng trong lời nói của Cale. Valentino theo sau Cale và nhìn ra bên ngoài tòa tháp trung tâm. Hơn ba mươi con tàu đã di chuyển. Chúng đang tiến về hướng bắc như dự đoán của họ. Lũ Gấu bây giờ cũng đã trở lại gần bờ biển trung tâm và từ từ lên tàu.
Dường như là không thể.
Lúc đó anh lại nghe thấy giọng nói của Cale.

“Tất cả thường dân và thương nhân ở phía bắc sẽ bị giết nếu ta thả chúng đi. Tôi chắc rằng chúng còn rất nhiều bom tử mana.”

Đó là điều mà những người khác cũng đang nghĩ, tuy nhiên, điều đó không mang lại chút hy vọng nào cho bóng tối đang vây quanh họ lúc này.

Nhưng những lời tiếp theo từ Cale là thứ mà chưa ai từng nghe thấy trước đây.

“Điện hạ, ngài biết câu chuyện về những người bỏ trốn đến Vùng đất Chết không?”

‘Vùng đất Chết?
Sa mạc?
Sao đột nhiên cậu ta lại nhắc tới nơi đó?’

Valentino lặng lẽ quan sát Cale, người dường như đang nói đến một việc hoàn toàn không liên quan. Anh lắng nghe cậu vì anh không nghĩ Cale là kiểu người sẽ nói gì đó mà không có nguyên nhân.

“Họ lựa chọn bước vào sa mạc vì quá khó sống trong lãnh thổ bởi thuế quá cao. Họ trốn đến sa mạc và không ai thấy có người trở lại.”

“Gì? Đến Vùng đất Chết? Cậu nói rằng thường dân trốn đến đó vì thuế cao?”

Không ai biết về điều này. Thái tử vô thức cao giọng.
Anh thấy một nụ cười xuất hiện trên môi Cale.

“Sự thật là có những người đang tồn tại trong sa mạc.”

‘Mary cũng là một trong số đó.’
Cale không nói ra điều đó. Từ lâu Mary đã không còn là người dân của Vương quốc Caro.

“Điện hạ, những người không biết bỏ cuộc, là những người có thể giẫm vào bóng tối và đứng lên.”
“…Tư lệnh.”
“Chúng tôi sẽ bắt được chúng.”

Không biết bỏ cuộc.
Những lời đó đã khắc sâu vào trái tim thái tử. Giờ anh đã có thể cảm nhận được cách Cale giành thắng lợi trong trận chiến ở khu vực phía đông bắc.

Một vị tư lệnh không biết bỏ cuộc.
Giọng cậu vang vọng khắp đỉnh tòa tháp.

“Chắc chắn chúng tôi sẽ bắt được chúng.”

Ooooong.
Ngay lúc đó mặt đất bắt đầu rung chuyển.

‘Là dư chấn từ vụ nổ ư?’
Ngay khi Valentino nghĩ đến trường hợp đó.

“Hử?”

Tấm khiên bạc đã biến mất.
Mặt trời đang lặn xuống. Thái tử và những người lãnh đạo Vương quốc Caro có thể thấy rõ bờ biển.

“…Đó là!”

Mắt thái tử Valentino mở to.
Những con tàu vẫn ở bờ biển trung tâm, cũng như lũ Gấu đang hướng về phía những con tàu.

Buuuuuu- Buuuuuu-
Còn có cả âm thanh của kèn.

Tuy nhiên, một tiếng ồn khác đột nhiên xuất hiện.

Swiiii- Swiiiii-

Là mũi tên.
Hàng chục mũi tên theo luồng gió hướng về phía lũ Gấu và đoàn tàu. Chúng đáp xuống mục tiêu.

Bùm! Bùm!

Cát bên bờ bắn thẳng lên trời.

“Aaaah!”
“K, kiểu tấn công gì đây?!”

Những giọng nói đan xen cùng tiếng la hét tràn ngập bờ biển trung tâm. Nhưng ánh mắt Valentino lại tập trung vào nơi khác.

Tư lệnh Cale Henituse. Vị trí mà Cale đang nhìn chằm chằm.
Cale đang nhìn vào Vùng đất Chết.

“…B, bọn họ-”
Anh nhìn thấy thứ gì đó trên sa mạc khi mặt trời lặn. Những chấm đen đang di chuyển trên sa mạc đỏ. Ngay cả khi đứng từ xa, anh vẫn có thể nhận ra làn da hệt như ngọc trai đen đó.

Valentino không thể không nghĩ đến một chủng tộc.
Anh chưa từng thấy họ trước đây, nhưng tại lục địa phía Tây chỉ có một chủng tộc như thế.

“… Dark Elf?”

Cale vẫn đang nhìn vào Vùng đất Chết và sa mạc đỏ rực như máu.

“Tử mana không phải một trở ngại.”

Các Dark Elf đang băng qua sa mạc.
Dẫn đầu là Dark Elf Tasha đang di chuyển trong khi được gió bao quanh. Trong số Dark Elf đó có nhiều người sở hữu các mũi tên tạo ra bởi Nguyên tố Gió trên đầu.

Cale quay đầu lại để nhìn vào những người dân của Vương quốc Caro, cũng như Công tước Huten, vẫn đang hiện lên trên thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.

“Tất cả lực lượng của Vương quốc Roan cuối cùng cũng đã đến.”

Cale cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển và càng chắc chắn hơn.

“Kẻ địch sẽ không thể trốn thoát.”

6 bình luận về “Chương 217: Nghịch đảo (3)

Bình luận về bài viết này