• Trans: Trôi
  • Beta: Xù É
  • Check: Try 

_________________

Cale đi về căn phòng ở cuối tầng ba của nhà trọ cũ. Cậu để Ron ở ngoài cửa và bảo Raon ngay lập tức kết nối cuộc goi.

“Nhân loại! Ngươi định đánh nhau với tên khốn hơi điên đó vào hôm nay sao?”

“Không cần đâu.”

Tuy nhiên, trái với điều đã nói, biểu cảm của Cale trông không ổn lắm.

Cậu nhớ lại cuộc chiến ở Vương quốc Caro. Cậu đã bị thương nghiêm trọng vì tin vào những lời của Clopeh rằng Rồng lai yếu như thế nào.

Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến cậu muốn quên đi việc mình đang hợp tác với Vương quốc Paerun và thay vào đó nghiền nát họ. 

Rắc, rắc.

Cậu quan sát màn hình lơ lửng bên trên thiết bị liên lạc bằng hình ảnh và đợi Clopeh. Cậu quyết định sẽ mắng Clopeh một trận.

– Cậu Cale.

Tuy nhiên, Cale trở nên bất an khi cuộc gọi được kết nối.

“… Trước hết, đừng chắp tay như thế.”

Clopeh xuất trên màn hình với bàn tay chắp lại như thể anh đang cầu nguyện với Cale. 

– Tôi có cảm giác rằng cậu sẽ khó chịu với điều này, cậu Cale.

Clopeh Sekka hạ tay xuống khi anh ngồi đó với biểu cảm bình tĩnh. Đổi lại, biểu cảm của Cale trở nên cực kỳ quái lạ.

‘Anh ta trông ổn, nhưng anh ta phát rồ rồi.’

– Cậu Cale, lý do tôi gọi là-
“Khoan đã.”

Cale ngắt lời Clopeh và hỏi.

“Tôi tò mò về điều này lâu rồi, nhưng vì sao anh cứ gọi tôi là cậu Cale? Vị thế của anh cao hơn tôi. Cứ gọi tôi là thiếu gia như những người khác đi. Người ta sẽ nghĩ điều này thật kỳ cục.”

Choi Han gọi cậu là ‘Cale-nim’ thì không sao, vì cậu ta đã như thế từ đầu, tuy nhiên, Clopeh Sekka không thể gọi cậu như vậy, đặc biệt khi nghĩ về họ sẽ hợp tác như thế nào trong tương lai.

Cale nghĩ rằng Clopeh sẽ hiểu ý nghĩa phía sau lời nói của mình.

– Tôi không thể làm vậy, Cale-nim không chỉ là một thiếu gia hay một tư lệnh. Cale-nim là th-

“Dừng lại.”

Cale cảm thấy dường như cậu không nên nghe tiếp những gì Clopeh sẽ nói.

Cậu không muốn nghe từ bắt đầu với ‘th.’ Cale nén tiếng thở dài và tiếp tục nói.

“Vì sao anh im lặng suốt thời gian qua và giờ mới gọi cho tôi?”

Clopeh có thể thấy Cale đang nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo cho dù giọng nói của cậu ấy rất bình tĩnh.

Đã hơn một tuần kể từ lúc Cale sai tộc Cá voi tấn công những trạm tuần tra phía bắc của Vương quốc Paerun. Cale đã cho họ một tuần, tuy nhiên, Vương quốc Paerun đã không liên lạc với cậu cho đến bây giờ. Vì sao họ tốn nhiều thời gian như thế để phản hồi?

Clopeh mỉm cười sau khi thấy Cale vẫn bình tĩnh mà không có bất cứ dấu hiệu của cơn giận hay bực bội nào.

– Tôi không thể tay không mà đến.

Cale bắt đầu mỉm cười. 

‘Mình biết cái đầu của anh ta dùng được mà.’

“Đúng, anh không thể tay không đến thương lượng.”

Cuộc chiến ở Vương quốc Caro.

Vương quốc Paerun đã nhận ra họ cần một nơi dựa dẫm mới để tồn tại ngoài Liên minh Bất khuất sau khi thấy kết quả. Họ cũng biết rằng Vương quốc Roan là nơi duy nhất sẽ cho họ một con đường khác để sống sót. 

Kít.

Cale lựa lên chiếc ghế cũ và chuyển động cằm về phía Clopeh.

Cậu đang bảo Clopeh cho cậu xem Vương quốc Paerun mang đến thứ gì sau một thời gian dài như vậy. 

“Tôi sẽ quyết định sau khi tôi thấy anh đem theo thứ gì.”

Cale và Vương quốc Roan đang có ưu thế và có thể quyết định sau. Clopeh phải ngăn khóe môi mình nhếch lên. 

‘Mình biết mình đã đúng.’

Con đường dẫn đến một huyền thoại.

Clopeh rợn người sau khi nghe về cuộc chiến ở Vương quốc Caro. Nghe về sự xuất hiện của các Dark Elf và cách mà chiếc khiên của Cale đã chống lại mũi tên ánh sáng mang tia lửa. 

Anh biết rằng Cale sẽ đánh giá thấp về năng lực pháp sư của Arm sau những thông tin sai lệch không chủ đích của anh.

Dẫu vậy, Cale vẫn có thể đánh bại kẻ địch đáng gờm đột nhiên xuất hiện. 

Đây là những gì mà một anh hùng, không, một huyền thoại phải làm được.

Con rắn trắng này có thể thấy con đường sống sót ở Cale. Đó là vì sao anh làm mọi thứ có thể để chuẩn bị điều này cho mình. 

– Liên minh Bất khuất hiện hiện đang gần như không thể cầm cự được.

Rõ là vậy.

Họ đã chịu thiệt hại nặng nề sau hai trận đánh chính. 

– Nhưng họ không thể rút quân như vậy. Arm, bằng một cách nào đó đã trở thành nhân vật trung tâm của liên minh, đang thúc đẩy một trận chiến cuối cùng. 

Trận chiến cuối cùng của Arm.

Cale có thể dễ dàng hình dung vị trí điễn ra trận này. 

Cậu nghĩ đến hai người.

Rosalyn, người đã vứt bỏ vị trí công chúa để tập trung trở thành pháp sư, và Lock, người rồi sẽ bước trên con đường của Vua Sói. 

Cậu đang nghĩ về Vương quốc Breck, nơi mà họ đang ở, cũng như Hẻm Chết ở trong Vương quốc Breck.

“Trận chiến cuối cùng đó sẽ ở tại Hẻm Chết.”

Clopeh không thể ngưng mỉm cười. Biểu cảm ấy của Cale cho thấy cậu ấy đã biết về nó. 

– Quả nhiên, tầm nhìn xa của Cale-nim thật tuyệt vời. Thật phù hợp với một người sẽ trở thành huyền thoại.

“Clopeh.”

Cale nhanh chóng ngắt ngang mấy lời lảm nhảm của tên khốn điên rồ này. Sau đó, cậu quan sát Hiệp sĩ Hộ mệnh tóc trắng đang nhìn mình, Clopeh Sekka.

Hiện tại, chỉ có Vương quốc Roan và một vài người của Vương quốc Paerun biết về nơi ở của Clopeh. Những người còn lại tin rằng bây giờ anh ta đã bị mất tích hoặc đã bị giết ở lãnh địa Henituse. 

Đó là vì sao anh ta có giá trị.

Cale chậm rãi nói.

“Nếu là anh, với Liên minh Bất khuất đã suy yếu, không, nói theo cách khác đi.”

Phe của Cale đương nhiên sẽ thắng trận chiến ở Hẻm Chết. Phe chiến thắng sẽ tận hưởng vinh quang của họ. Nhưng còn kẻ thua cuộc thì sao?

“Sức mạnh của ba vương quốc phía bắc sẽ tụt dốc không phanh sau khi họ thua ở Hẻm Chết.”

Vương quốc Paerun, Askosan, và Norland đều sẽ suy yếu sau trận chiến.

“Một phương bắc suy yếu không phải sẽ là con mồi ngon cho kẻ khác sao?”

Còn gì dễ dàng hơn việc nuốt trọn một kẻ địch đã suy yếu?

Cale có thể sai, tuy nhiên, vì sao Arm lại tốn nhiều nguồn lực như vậy để Liên minh Bất khuất chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng?

Có lẽ Arm nhận ra rằng chúng sẽ không thể lấy được vùng đất phía nam nào nhờ Liên minh Bất khuất mà thay vào đó, bọn chúng đang nhắm đến vùng đất phía bắc.

Tộc Sư tử, tộc Gấu và tộc Người lùn Lửa có thể đều muốn có lãnh thổ cho riêng mình. 

Nếu vậy, chúng sẽ muốn lấy vùng đất phía nam trong khó khăn hay là dễ dàng chiếm lấy cùng đất phía bắc? 

Đáp án quá rõ ràng.

“Clopeh Sekka, kẻ địch đang ̣ở trong hàng ngũ với anh.”

Cale đang cảnh báo Clopeh và Vương quốc Paerun.

Vào lúc này.

– Hehehe. 

Cale có thể thấy Clopeh Sekka đột nhiên cười lớn như kẻ điên.

– Hehehe, Cale-nim, cậu thật là, hehehe.

‘Anh ta bị cái gì vậy?’

Đôi đồng tử của Cale bắt đầu rung lên.

Dường như Clopeh đang trở nên điên hơn dù tất cả những gì cậu nói là cảnh giác với Arm. Cale từ từ tránh xa màn hình.

– Nhân loại, tên này không chỉ hơi điên đâu.

Cale và con rồng sáu tuổi có cùng suy nghĩ.

Lúc này, Clopeh lên tiếng.

– Cale-nim, chúng tôi đã chuẩn bị.

‘Chuẩn bị?’

Người vừa mới cười điên loạn đã trở lại bình thường. Biểu cảm của Cale vẫn cứng đờ, nhưng nó đã thay đổi sau khi nghe những gì Clopeh nói.

– Chúng tôi đã chuẩn bị một lộ trình để xâm nhập vào cung điện của Askosan và Norland.

‘Cái gì?’

Cale giật mình. Cậu quan sát Clopeh. Anh ta vần bình tĩnh, tuy nhiên, đôi mắt lại đang sáng bừng lên.

– Chúng tôi đã chuẩn bị con đường ngắn nhất từ Vương quốc Paerun để hạ gục cả Askosan lẫn Norland. Chúng tôi cũng sẽ tạo một vòng tròn ma thuật dịch chuyển quy mô lớn ở sân tập huấn dành cho hiệp sĩ của Vương quốc Paerun. Đó là lý do mà chúng tôi đến hơi trễ.

Cale đã quên mất điều gì đó cho đến bây giờ. Clopeh là một tên điên đã gây chiến với lục địa để biến bản thân thành một huyền thoại. 

Anh ta vốn đã điên. Anh ta là người sẽ làm bất cứ điều gì và tìm ra mọi thứ cần thiết để đạt đến mục đích của mình.

– Tôi định đưa con đường đó cho Vương quốc Roan. Không, tôi dâng nó cho cậu, Cale-nim. 

Clopeh chậm rãi mỉm cười.

– Cậu nhắc đến việc Arm có thể nhắm vào các vương quốc phía bắc, đúng không?

Clopeh Sekka. 

Anh ta biết rất rõ rằng biểu tượng thực sự của gia tộc mình là rắn trắng. Đó là vì nó cũng là tính cách của anh. Tuy nhiên, anh nhận thức rõ rằng mình là người của Vương quốc Paerun. 

Vì sao?

Gia đình hoàng gia của Vương quốc Paerun và các lãnh đạo là những người đã biến gia tộc rắn trắng này thành gia tộc Hiệp sĩ Hộ mệnh.

Họ cũng nhận thức rõ về việc bản thân là công dân của Vương quốc Paerun vì lý do này.

Nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt Clopeh.

– Cale-nim, hành động này Arm không rõ là có hành động hay không. Đây là đặc trưng của Vương quốc Paerun chúng tôi.

Anh ta đang nói về việc là kẻ thù giấu mặt trong liên minh. 

Vương quốc Paerun tự tin rằng họ cũng có thể làm vậy.

–  Chúng tôi phải làm điều đó trước khi Arm hành động. Không, Cale-nim, cậu, và Vương quốc Roan có thể làm điều đó trước.

Vương quốc Paerun đã tìm ra con đường sống sót và đưa nó như một phần của thỏa thuận.

Cale thành thật đáp lời Clopeh bên kia màn hình.

“… Tên khốn điên rồ này.”

– Hahaha, không phải tôi cần nhanh chóng di chuyển để bắt kịp huyền thoại sao?

Cale nghiêm túc trả lời Clopeh lúc này đang cười lớn.

“Nối máy với cha anh đi.”

Cậu cảm thấy mình cần nói chuyện với một người tỉnh táo nào đó ngay bây giờ.

Cale chọn nói chuyện với Công tước Rock Sekka thay vì Clopeh.

* * *

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Cale dùng tay xoa mặt.

– Nhân loại yếu đuối! Vương quốc Roan sẽ kiểm soát cả Phía bắc hả?

“… Nhóc nghĩ là có thể không?”

Cale giễu cợt câu nói của Raon, tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy lạnh gáy. 

– Nhưng theo cặp cha con tóc trắng đó, dù chúng ta không thể ra tay, Vương quốc Roan chẳng phải vẫn sẽ đe dọa được ba vương quốc phía bắc đó sao?

Lần này, Cale không thể đáp lại câu hỏi của Raon. 

Cuối cùng, cậu mở cửa phòng với linh cảm không lành. 

Cạch.

Cửa mở và cậu có thể thấy Ron đang đứng canh. Sau đó, cậu nghiêm mặt nói với Ron, người đang nhìn mình.

“Ta sẽ trở về lục địa phía Tây một thời gian và sẽ trở lại trong vòng một tháng, nên ông biết phải làm gì, đúng không?”

Ron hiểu chính xác điều mà Cale muốn nói và đáp lại.

“Tôi sẽ chuẩn bị một kế hoạch để thâu tóm thế giới ngầm của Thành phố Leeb-An. Một tháng chắc cũng là một khoảng thời gian hoàn hảo để lên kế hoạch cho ngày khai trương quán trọ.”

Ron thật sự đáng tin. 

Cale nhìn con Rồng đứng cạnh Ron. Rồng cổ đại thản nhiên trả lời.

“Ta sẽ tìm kiếm con Rồng kia trong lúc cậu không ở đây. Ta chắc rằng cậu cần học về lịch sử Thành phố Leeb-An.”

“Cảm ơn.”

Rồng cổ đại làm vậy để tìm ra những bí mật phía sau lịch sử của thành phố. Cale gửi lời cảm ơn ngắn gọn trước khi dùng vòng tròn dịch chuyển ma thuật để quay về Dinh thự Đá tảng Vĩ đại với những đứa nhóc trung bình chín tuổi. 

* * *


Cale hoàn tất quá trình chuẩn bị tại Dinh thự Đá tảng Vĩ đại trước khi di chuyển. Cậu đang mặc một bộ quân phục đen sạch sẽ. Việc dịch chuyển nhanh chóng hoàn thành và tầm nhìn của Cale trở lại.

“Điện hạ.”

Thế tử Alberu Crossman.

Cậu có thể thấy anh ta từ xa.

Đây là vòng tròn dịch chuyển ma thuật bí mật bên trong cung điện.

Cale đã dùng nó để lặng lẽ tiến vào cung điện.

Cale bắt đầu nói theo phản xạ ngay khi cậu thấy gương mặt của thế tử.

“Ngài vẫn thật tuyệt diệu và nhiệt huyết như mặt trời đang mọc -“

Cale ngưng nói.

Cậu nhanh chóng lấy lại giọng nói bình thường khi cậu nói tiếp.

“Điện hạ, tôi biết điều này sẽ nghe kinh khủng, nhưng chuyện gì đã xảy với gương mặt của ngài vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?”

Alberu Crossman. Gương mặt của anh ta thật sự nhếch nhác. 

Anh trông mệt mỏi vì bị mắc kẹt giữa một đống thứ phiền phức. Cách anh đang đứng để chào Cale trông cũng khá thiểu não.

‘… Lại có việc cho mình làm hả?’

Cale lại bắt đầu có cảm giác không lành.

“… Cale Henituse.”

Alberu không dùng danh hiệu tư lệnh và thay vào đó anh ta đã sử dụng tên cậu lần đầu tiên trong một thời gian dài, tuy nhiên, giọng nói thì lại không có chút năng lượng nào. Cale bắt đầu cân nhắc về việc dịch chuyển trở về. Đúng lúc đó.

 Alberu bắt đầu nói với chất giọng nghiêm túc nhất anh từng dùng. 

“Xung quanh cậu có vẻ chỉ toàn là những người gây đau đầu.”

“Vâng ạ?”

‘Người gây đau đầu?’

“A.”

Cale nhanh chóng hiểu ra ý của anh. 

Alberu đang nói về những người đang ở lại thủ đô trong khi Cale ở lục địa phía Đông.

Choi Han, Mary và Hilsman.

Cale gật đầu.

‘Vâng, tôi chắc là điện hạ cảm thấy khó quản lý diễn viên tệ hại Choi Han và Mary ngây ngô.’

Đối với người như Alberu, việc xử lý cả thái tử Valentino, Choi Han và Mary hẳn là cực kỳ khó nhằn. Cale rất hiểu điều đó.

“Tôi đoán Choi Han và Mary rất khó xử lí.”

Một người quá cứng nhắc và diễn dở trong khi người còn lại quá ngây ngô và tốt bụng.

Cale có thể thấy thế tử Alberu chế giễu câu trả lời của mình.

“… Định nghĩa của từ ‘khó khăn’ của cậu khá bất ngờ đấy.”

“Vâng ?”

“… Đừng để ý. Không có gì.”

Alberu lắc đầu. Sau đó, anh xoay người và di chuyểni, khiến Cale đi theo sau anh ta với biểu cảm bối rối. Cậu nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu khi cậu bước đi. 

– Ta biết nụ cười của Choi Han rất kỳ lạ.

‘Nhóc đang nói gì vậy?’

Cale nhìn lưng của Alberu khi họ bước ra khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Lúc đó, cậu nghe thấy giọng của Alberu.

“Cậu có vẻ là một người khá được yêu thích.”

“… Ngài bệnh thật sao, điện hạ?”

“… Cậu đã phải chịu đựng nhiều.”

Cái gì đang diễn ra vậy? Cale không hiểu ý của Alberu khi tiếp tục theo sau anh ta.

Cạch.

Alberu mở cánh cửa dẫn đến mặt đất và họ đến một căn phòng.

Đây là văn phòng mới của Alberu Crossman.

Đây cũng là phòng mà anh ta sẽ dùng khi trở thành vua.

Văn phòng ngổn ngang giấy tờ. Cale nghe thấy giọng của ai đó trong khi cậu lùi lại một bước với vẻ ghê tởm.

– Thiếu gia Cale.

Cale nhìn về một trong những bức tường. 

Một màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh đang hiện ra trên toàn bộ bức tường. 

– Lâu rồi không gặp, thiếu gia Cale.

Cậu có thể thấy một khuôn mặt thông qua thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.

Đó là người có mái tóc đỏ tuyệt đẹp như mặt trời giữa ban ngày, khác với màu tóc của Cale. 

Rosalyn. 

Cô chào Cale với một nụ cười.

Cale cũng mỉm cười đáp lại và chào cô.

“Lâu rồi không gặp cô, Rosalyn.”

Cô lai mỉm cười và hỏi.

– Liên minh Bất khuất sẽ tiến tới trong hai ngày sao?

“Đúng vậy.”

Nụ cười của Rosalyn thậm chí càng lớn hơn sau khi nghe lời đáp ngắn gọn của Cale. 

– Chúng ta sẽ đến gặp tất cả bọn chúng, tộc Gấu, tộc Sư tử và tộc Người lùn?

“Tất nhiên.”

– Tộc Người lùn Lửa đã tạo ra thiết bị để họ vượt qua Hẻm Chết?

“Chính xác.”

Rosalyn, người đang mặc áo choàng bên ngoài áo giáp da của mình, dùng ngón tay đẩy khóe môi mình xuống.

Một trận chiến chống lại Liên minh Bất khuất. 

Dù cô không mong nó xảy ra, nhưng một phần trong cô luôn chờ đợi khoảnh khắc này. 

Cô đã ở lại Vương quốc Breck trong khi bạn bè của mình đang chiến đấu ở Vương quốc Roan và Vương quốc Caro. Cô cũng không liên lạc với họ qua thiết bị liên lạc bằng hình ảnh. Một phần là vì cô tin rằng họ sẽ thắng, tuy nhiên, có một lý do chính.

Rosalyn.

Cô biết dòng máu hoàng gia đang chảy trong cơ thể mình. Dòng máu của một vị vua. Dù cô đã vứt bỏ thân phận của một công chúa, nhưng dòng máu đó vẫn chảy trong cô. 

Dòng máu đó bây giờ đang khiến cô tức giận. Dòng máu của một vị vua không thể tha thứ cho những kẻ đã nhắm đến lãnh thổ của mình. 

Đây là vì Vương quốc Breck và gia đình của cô, cũng như những người quý giá đối với cô, họ đang đến để giúp đỡ Vương quốc Breck. 

Vì thế, cô có thể chính tay mình bảo vệ tất cả bọn họ.

Cũng vì thế, cô có thể giải tỏa cơn giận đối với những kẻ đang nhắm đến nơi này.

Rosalyn đã tập luyện để trở nên mạnh hơn với sự giúp đỡ của Cale. Cô rất vui khi biết rằng thời điểm cô luôn chờ đợi đang đến gần khi cô hỏi Cale.

– Kẻ địch sẽ có thể vượt qua Hẻm Chết không?

Rosalyn có thể thấy Cale bắt đầu mỉm cười.

“Một điều không thể tưởng đấy.”

Cậu đang nói rằng việc kẻ địch vượt qua Hẻm Chết sẽ không bao giờ xảy ra. 

– Tôi sẽ sớm gặp cậu.

Rosalyn chào ngắn gọn trước khi kết thúc cuộc gọi. 

Cale xoay người và nhìn thế tử. Alberu ra hiệu cho Cale nói.

“Điện hạ, có lẽ chúng ta cần tập hợp mọi người lại một lần nữa.”

Bây giờ đã là cuối mùa đông.

Họ cần làm việc này một lần nữa trước khi mùa xuân đến.

Cale bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng chống lại Liên minh Bất khuất.

1 bình luận về “Chương 232: Điều hiển nhiên (1)

Bình luận về bài viết này