• Trans: Trôi
  • Beta: SakkaPsy.
  • Check: Hân

_________________

Trận chiến ở Hẻm Chết sẽ diễn ra trong hai ngày.
Cale chắc hẳn phải rất bận rộn trong thời gian sắp tới.  

“…Ha.”

Đúng vậy, ít nhất thì cậu cũng cần phải bận rộn như thế.
Cale dùng hai tay vuốt mặt.

“…Choi Han, bản kê khai này để làm gì?”

Cale vẫy tờ giấy trong tay.

Phần phật.
Tờ giấy đang phấp phới trong tay Cale, có khá nhiều dữ liệu được ghi bên trên mặt giấy trắng.

Một phần cung điện đã bị phá hủy và đây là bảng phân tích chi phí sửa chữa. 

“……”

Choi Han chỉ im lặng cúi đầu.
Cale thở dài và nhặt lên một tờ giấy khác. Tờ giấy đó cũng được cậu phất phơ trên không trung. Lần này, cậu chuyển sang nhìn Mary. 

“Vì sao ba quý tộc lại đột nhiên ngã bệnh?”

Một giọng nói máy móc ngây thơ đáp lời.

“Tôi không biết. Họ tò mò về sức mạnh của tôi, nên tôi cho họ xem một chút.”

Mary nhớ lại buổi tụ tập nhỏ diễn ra sau lễ diễu hành. Đó chỉ là một buổi kỉ niệm khiêm tốn khi chiến tranh vẫn chưa kết thúc, dù vậy, nó như thể cả thế giới tươi đẹp đang hiện hữu trong đôi mắt lấp lánh của Mary. 

Đó là một trải nghiệm cực kỳ mới lạ đối với cô, thế nên Tasha đã giúp Mary đang bị choáng ngợp ra ngoài sân  thượng để nghỉ ngơi.

Vào lúc ấy, ba quý tộc đã xuất hiện trên sân thượng và thân thiện trò chuyện với Mary, họ hỏi han về sức mạnh của cô. Cô nghĩ rằng họ đang cố gắng trở nên gần gũi với mình, nên cô đã cho họ xem một ít sức mạnh của bản thân.

“Nhưng rồi họ đột nhiên nói rằng tôi nên gạt phăng thiếu gia Cale và vào hội của họ. Ba người đó nói chỉ cần tôi gia nhập vào phe họ, thì cả tôi và bọn họ sẽ có thể hạ bệ cậu và giành lấy quyền lực.”

“Hehehe.”

Nghe thấy tiếng cười kìm nén phát ra từ phía sau mình, Cale xoay đầu. Thế tử Alberu đang gục mặt lên bàn với đôi vai không ngừng run rẩy.

Rõ ràng rằng anh ta đang rất cố gắng để không cười. 

Môi của Cale bắt đầu giật giật.

“Và?”

Áo choàng đen nói tiếp với giọng điệu nghiêm túc.
Cô đã trở nên cảnh giác với ba quý tộc kể từ lúc đó.

“Thế tôi cũng là ‘kẻ địch’ à? Tôi đã hỏi họ như vậy. Họ trả lời lại rằng, [cô có thể trở thành kẻ địch, hoặc lựa chọn đến đây và gia nhập với bọn tôi kể từ bây giờ.]”

Ba vị quý tộc đó là những người thuộc phe trung tâm.
Họ đang cố lôi kéo Mary về phe họ, tuy nhiên, cuộc trò chuyện của các quý tộc về chủ đề quyền lực lại được Mary nghe hiểu với nghĩa khác.

“Vì họ đang nói về việc hạ bệ cậu, tôi tự hỏi liệu có phải họ đến từ Arm. Thưa thiếu gia, tôi nghĩ họ vừa thuộc Arm, vừa thuộc Liên minh Bất khuất. Dù sao đi nữa, tôi chỉ giữ im lặng vì cậu đã khuyên tôi không được đánh nhau. Nhưng rồi họ lại đột nhiên ngất đi.”

Mary nhớ lại cảnh tượng khi ba người đó đã đột nhiên ngất xỉu.

“Họ là những kẻ kỳ quặc.”

Mary không thể hiểu nổi thứ dũng khí nào đã khiến những người yếu ớt đó dám nói rằng cô là kẻ thù của họ.

“Haaaaa.”

Cale buông tiếng thở dài. Cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẩy của Alberu, nhưng cậu phớt lờ nó khi nhìn về phía Choi Han.

Tình huống của Choi Han là một vấn đề cũ thường thấy.

“Một tên công tử thuộc nhà quý tộc nào đó ném găng tay về phía cậu?”

Choi Han lại cúi đầu. Một người khác đã trả lời thay.

“Đúng vậy! Thưa thiếu gia!”

Đó là Phó Đội trưởng Hilsman.

“Trong lễ kỷ niệm, người thừa kế của Hầu tước Ailan đột nhiên đặt ra nghi vấn với danh hiệu bậc thầy kiếm thuật của Choi Han và đã ném găng tay về phía cậu ấy để thách thức.”

Cale bày ra biểu cảm trống rỗng trên gương mặt.

Trong thế giới giả tưởng, nơi có sự hiện diện của pháp thuật, sẽ luôn tồn tại những tên công tử bột hư hỏng chuyên đi thách thức nhân vật chính hoặc những nhân vật mạnh khác.

Hầu tước Ailan.

Gia tộc Ailan được biết đến là gia tộc võ thuật mạnh nhất ở vùng đông nam và toàn bộ Vương quốc Roan. 

“Và? Ta chắc là Choi Han sẽ cư xử như thường ngày, nhẹ nhàng bỏ qua một việc như vậy.”

“Tất nhiên! Chúng tôi luôn nhớ đến mệnh lệnh của cậu chủ và phớt lờ cậu ta. Tuy nhiên, con trai của quý tộc lại bắt đầu nói xấu gia tộc Henituse ngay sau đó.”

“…Cậu ta nói gì?”

“Cậu ta nói là, đối với một gia tộc võ thuật, gia tộc Henituse cực kỳ yếu. Tất cả những gì họ làm là dùng tiền để sở hữu những thuộc hạ mạnh với mục đích có được sự bảo vệ.”

“Ờ thì, họ nói không sai.”

Cale không cho rằng lời nói xấu đó là tào lao. Dù những thành viên của gia tộc Henituse biết cách dùng kiếm, nhưng không có cá nhân nào thật sự mạnh mẽ. Lily có tiềm năng lớn, tuy nhiên, cho đến nay thì nó vẫn chỉ là tiềm năng.

Hơn nữa, người đó nói rằng họ giàu và có những thuộc hạ mạnh.

Như thế chẳng phải còn tốt hơn sao?

Điều đó hoàn toàn không gây phiền hà gì đến cậu. Tuy nhiên, trái với dự đoán của cậu, Hilsman trông vẫn tương đối giận dữ khi anh trút ra những hơi thở hổn hển trong cơn tức.

“Đó là lý do vì sao Choi Han chấp nhận lời thách thức! Và rồi cậu ấy đã phá hủy toàn bộ sân tập luyện của cung điện. Nhưng nó không phải lỗi của cậu ấy, chỉ vì vị thiếu gia kia quá yếu đuối mà thôi!”

Phụt- Há há há há.

Tiếng cười của Alberu đập vào tai Cale như nhạc nền xập xình. Hilsman nói tiếp.

“Tất nhiên, Hầu tước Ailan đã xuất hiện và mang thiếu gia kia rời đi. Sau đó, ông ta xin lỗi Choi Han và nói rằng ông cũng sẽ gửi lời xin lỗi đến gia tộc Henituse. Một lời nhắn sẽ sớm được gửi tới chỗ Bá tước Henituse!”

“…Ta khổ quá mà.”

Tiếng cười của Alberu càng trở nên lớn hơn.

– Nhân loại! Ta là tốt nhất!

Giọng nói của Raon vang vọng như nhạc nền trong đầu Cale. Sau đó, cậu bật dậy từ ghế của mình. Choi Han và Mary nghiêng đầu khó hiểu khi họ nhìn Cale.

Ngay cả thế tử cũng phải nén tiếng cười để ngước mắt trông Cale.

“Cậu đi đâu vậy?”

Thế tử nghiêm mặt hỏi.

“Thưa điện hạ, tôi định đi hít thở chút không khí.”

“Ồ, ta có nên đi dạo cùng không nhỉ?”

Alberu có thể trông thấy biểu cảm chán đời trên khuôn mặt Cale.

“…Nhưng tôi định đi về phía Bắc.”

“Hả?”

Bước chân của Cale đã đi khá xa. 

“Tôi sẽ quay về sau nửa ngày.”

Cale cần đi đến phía bắc trước khi đặt chân tới Vương quốc Breck. Đó là yêu cầu của Rồng cổ đại – Eruhaben. 

Eruhaben vẫn ở tại lục địa phía Đông, nghiên cứu cột đá và Thành phố Leeb-An thay cho Cale. Ông có vài việc cần làm ở lục địa phía Tây và Cale đã đồng ý làm giúp ông.

“Tôi cần đi gặp các Elf.”

Phía bắc.

Mặt hồ có lẽ vẫn đang bị che lấp bởi lớp tuyết. 

Cậu cần đi gặp các Elf và Cây Thế giới.

“…Cậu sẽ quay trở lại đây trong vòng nửa ngày?”

“Vâng, thưa điện hạ.”

Mọi thứ sẽ ổn miễn là Raon ở cùng cậu. 

“Vậy thì chúng ta chỉ cần hoàn thiện nốt việc chuẩn bị trong khi cậu rời đi.”

Biểu cảm của Mary, Choi Han và Hilsman thay đổi sau khi nghe thấy lời nói của Alberu. Cale nhìn quanh và gật đầu.

“Nghe hay đấy.”

Cale đi dạo với sự thanh thản như trút bớt được gánh nặng cần lo.

* * *

Làng Elf bên dưới hồ, cạnh Cây Thế giới.

“…Đây! Chúng tôi đã gom được một chút!”

Tu sĩ Elf trẻ lấy ra một chiếc túi nhỏ từ tay áo lỏng lẻo của mình và đưa nó cho Cale.

Leng keng.

Âm thanh dễ chịu của đồng xu va vào nhau vang đến bên tai Cale.

“Cây Thế giới không nói gì cả, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ cần một túi tiền khác! Tôi đã tự thu gom chúng bằng cách của riêng mình. Chúng ta cần chuẩn bị chắc chắn để không phải nhìn thấy biển lửa!”

Nữ tu sĩ trẻ chào đón Cale với một nụ cười rạng rỡ, trông như thể cô rất thân thiết với cậu.

“…Ừm, cảm ơn.”

Cale đấu tranh một lúc trước khi nhận túi tiền.

‘Chắc lấy nó cũng không sao đâu vì các Elf không màng đến vật chất.’

Cale không phải dạng người sẽ từ chối khi được cho tiền miễn phí.

Thay vào đó, cậu lấy ra một viên đá quý nhỏ khỏi túi và bắt đầu nói.

“Nhờ cô dẫn đường.”

“Tôi hiểu rồi! Cây Thế giới đang đợi cậu!”

Nữ tu sĩ trẻ hăng hái bước đi.

Cale chậm rãi đi theo phía sau Elf trẻ tuổi đó.

“Ôi! Ngài Raon, sự dễ thương của ngài vẫn cứ bùng nổ như thường!”

“Tôi lại gặp ngài Raon rồi này! Giờ tôi hoàn toàn có thể chết trong hạnh phúc!”

“Ngài Raon thật vĩ đại và mạnh mẽ!”

Cậu có thể nghe thấy giọng nói của những Elf khác đến từ phía sau cậu. Raon – người đang ưỡn ngực và đập cánh, chỉ ngón tay về phía họ.

“Giờ ta đang bận! Các ngươi có thể ngưỡng mộ ta sau!”

Sau đó, nhóc con đuổi theo Cale.

Cale lén nhìn Raon và rồi vỗ lên đầu nhóc khi cậu tiếp tục bước đến chỗ Cây Thế giới.

Ngoài yêu cầu của Eruhaben, cậu có vài thứ muốn hỏi Cây Thế giới.

Vùuuuuuuuuuu-

Cậu tiến đến nơi mà những chiếc lá lớn xào xạc trong gió. Đây là cái cây trông khá tầm thường ở giữa một rừng cây lớn.

Cale có thể thấy Cây Thế giới trông thậm chí còn xuống cấp hơn trước.

“Này Cây Thế giới, ông khỏe chứ?”

Một trong những nhánh của Cây Thế giới khẽ rung lên như thể đáp lời Raon.

Cây Thế giới đã mất đi ba nhánh trong lúc nói với Cale ba chuyện lần trước.

Tìm cha mẹ của Raon.

Thông báo về sự tồn tại đã tập trung ba năng lực cổ đại.

Tìm Nước Phán xét.

Cale nhớ lại điều Cây Thế giới đã nói với cậu.

“Cậu Cale, cậu có thể nói chuyện với Cây Thế giới như lần trước.”

“Tôi đoán giờ thì có thể trò chuyện được rồi.”

Cây Thế giới đã chìm vào giấc ngủ ngắn sau khi nói với Cale ba sự thật đó. Cô nhóc Elf nở một nụ cười kỳ quái và gật đầu.

“Vâng, trò chuyện ngắn thì có thể.”

Cale chậm rãi hướng về phía Cây Thế giới. Sau đó, cậu đặt tay lên thân cây và nhắm mắt lại. 

– Cale, đã lâu rồi nhỉ.

Cây Thế giới nghe có vẻ yếu ớt.

Cale nắm viên đá quý nhỏ trong tay kia.

“Đây là vật mà ngài Eruhaben đã tạo ra. Bên trong nó có ma thuật phòng thủ để bảo vệ Làng Elf và để bảo vệ ngài Cây Thế giới.”

Eruhaben đã quyết định gia tăng ma thuật phòng thủ xung quanh Cây Thế giới sau khi một trong những nhánh cây bị lấy cắp, ông còn nhờ Cale bảo vệ nó nữa.

“Raon sẽ gắn nó vào. Sẽ không lâu đâu.”

– Vậy sao? Cảm ơn. Hãy gửi lời cảm ơn của ta đến Eruhaben nữa.

Giọng nói của Cây Thế giới hơi run rẩy dù họ chỉ mới trò chuyện. Biểu cảm của Cale trở nên lo lắng.

Cây Thế giới hẳn đã nhận ra điều đó, nó bắt đầu giải thích.

– Ta vẫn đang hồi phục. Ta đã hồi phục nhiều rồi. Ta sẽ lại hoàn toàn khỏe mạnh trong năm nay.

Cale thấy mừng khi nghe thế.

Nếu Cây Thế giới hoàn toàn khỏe mạnh, sẽ không có lý do gì để gia tăng phòng thủ. Tuy nhiên, Eruhaben chọn củng cố Cây Thế giới với ma thuật phỏng thủ vì nó đã bị thương.

– Dường như ngươi có vài câu hỏi. Ngươi có muốn nói gì không?

Đôi vai của Cale giật thốt.

Cậu đấu tranh một lúc trước khi bắt đầu nói.

“Ngài không cần phải phản ứng lại nếu việc tương tự như lần trước xảy ra.”

Nữ tu sĩ, người chỉ nghe thấy giọng nói của Cale, chợt giật nảy mình sau câu  ‘tương tự như lần trước.’

Cô nhớ lại những nhánh cây đã rơi xuống như thế nào.

Trái tim của cô đang đập rất nhanh chỉ vì nghĩ đến điều đó.

Raon cũng hồi tưởng lại và bắt đầu lo lắng.

– Chắc rồi.

Cale tiếp tục nói sau khi nghe lời đáp của Cây Thế giới. Cậu diễn đạt hơi mơ hồ vì biết rằng Raon đang ở bên cạnh cậu, và Cây Thế giới vẫn sẽ hiểu.

“Tôi cần tìm nó ở đâu? Không phải Nước Phán xét đâu.”

Thứ còn lại mà cậu cần tìm.

Cậu đang nói về cha mẹ của Raon.

Cale cắn môi. Cậu không muốn hỏi nếu cậu không cần, tuy nhiên, thật khó để tìm bất cứ gợi ý nào. Đặc biệt là vì họ đang giữa chiến tranh. 

– Ta đoán ta có thể trả lời câu này.

 Cale vô thức thở dài nhẹ nhõm. Giọng nói yếu ớt nhưng vẫn còn chút vững vàng tiến vào đầu cậu.

– Ta biết đây không phải là câu trả lời mà cậu muốn nghe, tuy nhiên, đây là giới hạn hiện tại của ta.

‘Không phải câu trả lời mà mình muốn nghe?’

– Vua là người được tự nhiên chấp thuận.

Vì sao Cây Thế giới lại đột nhiên nói đến ‘vua’?

Cale cau mày. Tuy nhiên, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục chú ý đến lời của Cây Thế giới.

– Một sự tồn tại đáng ra phải chết lại đang sống.

Bàn tay đang chạm vào cây giật bắn.

Cale hỏi về cha mẹ của Raon. Tuy nhiên, cậu nghe thấy một lời đáp khác.

Sự tồn tại đáng ra phải chết ở chương 1 của Sự ra đời của một Anh hùng.

Raon Miru. 

Tự nhiên đã chấp nhận sự tồn tại của sinh vật đáng ra phải chết này.

– Một sinh vật với số phận nghiệt ngã. Chỉ riêng điều ấy đã đủ để thứ đó nhận được tư cách tồn tại. Bất chấp trước những chuyển biến, những thứ bị cấm và những điều không tưởng.

Bộp.

Có thứ gì đó vỗ lên người Cale. Cậu bèn trấn tĩnh lại bản thân, cúi xuống và thấy cái đầu tròn của Raon. 

“Nhân loại, mọi thứ ổn chứ?”

Lúc đó, Cale nghe thấy giọng nói yếu ớt của Cây Thế giới.

– Đó chính là bản chất của tự nhiên. 

Là sự tiếp nối của những điều bí ẩn và luôn luôn thay đổi. Đó là cách vận hành của tự nhiên.

‘Có thể như thế sao?’

Cale đang nghĩ về vị vua mà tự nhiên đã chấp nhận. Một chú rồng mũm mĩm chỉ dài hơn 1m20 từ từ cau mày.

“Nhân loại, vì sao ngươi lại nhìn ta như thế?”

Nữ tu sĩ trẻ tiến đến chỗ họ và bắt đầu nói vì Cale không trả lời lại.

“Cây Thế giới lại ngủ rồi.”

“…Tôi biết rồi. Lần sau tôi sẽ lại đến thăm.”

Raon bày ra biểu cảm thất vọng khi nhóc lấy chân đá cát trên mặt đất.

“Chán quá. Ta cũng ước được nói chuyện với Cây Thế giới!”

‘…Không thể nào, đúng không?’

Cale lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ đó. Không thể nào điều đó lại xảy ra. Nếu những gì cậu đang nghĩ đến là đúng, thì cậu đã gây ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. 

‘…Không thể nào chỉ cứu một con Rồng lại gây ra một vấn đề lớn như vậy.’

Chúa tể loài Rồng.

Cale không thể nói ra từ đó khi cậu nói chuyện với Raon.

“Nhanh trở về thôi.”

“Được rồi! Ta sẽ nhanh về để chúng ta có thể đi gặp Lock!”

Cale quan sát nhóc Rồng sáu tuổi lấy viên đá quý cậu nhận được từ Eruhaben và bay về phía rào bảo vệ. Cậu thuận tiện đẩy hết mọi suy nghĩ rắc rối ra khỏi đầu.

Nửa ngày sau, đúng như lời đã nói, Cale đang đứng trên vòng tròn dịch chuyển ma thuật với Raon. Chỉ còn lại một ngày trước trận đấu với Liên minh Bất khuất.

Cậu đang tiến đến một nơi nào đó nằm ngoài Vương quốc Roan.

* * *

Ùuuuu! (âm thanh dịch chuyển)

Cale mở mắt. Cậu có thể nghe thấy tiếng của Raon đang tàng hình.

– Lâu rồi chúng ta mới thấy mọi người!

Cale mỉm cười.

Họ đang ở trong một căn lều nhỏ. Một vòng tròn dịch chuyển ma thuật được vẽ bên trong lều.

Có hai người chào cậu khi cậu bước ra ngoài.

“Lâu rồi không gặp.”

Rosalyn và Lock. Hai người họ chào Cale. Choi Han, Hilsman và Mary vẫn chưa đến. Cale lén lút đến mà không ai biết.

Cale mỉm cười rạng rỡ như thể đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu gặp hai người họ. Tuy nhiên, nụ cười đó nhanh chóng biến mất.

“Lâu rồi không gặp, thiếu gia Cale.”

Rosalyn đang mỉm cười, nhưng có gì đó hơi kỳ lạ. Bên cạnh cô là Lock với cái đầu cúi xuống và không nhìn vào mắt Cale.

Chàng Sói Lock.

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Cale. Cale có hơi giật mình sau khi thấy Lock hành xử như thế.

‘Cậu ta thấy buồn vì mình đã bỏ cậu ta một mình lâu như vậy sao?’

Vào ngay lúc Cale nghĩ vậy.

“Thiếu gia.”

“Ừ, Lock. Lâu rồi không gặp.”

Nghe thấy giọng nói buồn bã của Lock, Cale bèn nhẹ nhàng đặt tay lên bên vai đang co rúm lại của cậu ta.

Bộp. Bộp.

Tay cậu vỗ lên vai Lock.

“Cậu đã một mình chịu đựng nhiều ở đây rồi.”

Đúng lúc Cale nói xong.

“Em xin lỗi.”

“Hửm?”

Cale có thể thấy gương mặt buồn thườn thượt của Lock. Dù đầu cậu cúi xuống nhưng đôi mắt của Lock vẫn đang nhìn Cale. Lock do dự một chút trước khi bắt đầu nói với đôi môi run rẩy.

“…Em không thể cuồng hóa nữa.”

‘Hả? 

Cậu ta đang nói gì vậy?’

Sự cuồng nộ hóa.

Đó là lúc người Thú mạnh nhất. Là khi đặc điểm của phần động vật và phần con người trở nên nổi trội nhất.

Nhưng ‘không thể nữa’ là sao?

‘Cậu ta không thể làm vậy nữa dù lần cuồng nộ hóa đầu tiên đã xảy ra?’

Bất chấp đôi tay đang run rẩy và mạch suy nghĩ của Cale, Lock tiếp tục nói với âm giọng cũng run rẩy không kém.

“Em, em cần nhanh chóng trở thành người kế thừa Vua Sói. Em cần phải làm vậy.”

Ở bản gốc, Lock sẽ trưởng thành sau sự tuyệt vọng khi mất đi Pendrick. 

“…dường như em không thể mạnh lên nữa.”

Nhưng Lock này khác so với Lock ở tiểu thuyết gốc.

Cậu ta muốn mạnh hơn, nhưng lại không thể cuồng nộ.

Cale nhìn vào người không thể nhìn thẳng mắt cậu, một chàng trai cao lớn.

9 bình luận về “Chương 233: Điều hiển nhiên (2)

  1. _ “Này Cây Thế giới, ông khỏe chứ?” => “Này Cây Thế giới, ngươi khỏe chứ?”
    Bình thường Roan đã xưng hô “ta” và “ngươi”, nên để vậy vẫn ổn.
    Với lại Cây Thế Giới có giọng như bà lão thì từ “ông” ở đây thì hơi kỳ.
    _ “Dường như ngươi có vài câu hỏi. Ngươi có muốn nói gì không?” => “Dường như cậu có vài câu hỏi. Cậu có muốn nói gì không?”

    Thích

    1. Raon vẫn gọi Ron và Eruhaben là “ông”, nên nếu lập luận rằng Raon xưng hô ta-ngươi với người khác nên cũng phải làm như thế với Cây Thế Giới thì hơi khập khiễng ạ. Ngoài ra thì bản của Eng dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ 3 cho Cây Thế Giới là “it” – một từ không phân biệt giới tính nên Hemo xác định giới tính của nó dựa vào cảm tính thôi, nếu bạn biết tác giả xác nhận Cây Thế Giới là đực hay cái trong chapter nào thì nói cho Hemo nhé.

      Việc xưng hô phân biệt bề trên bề dưới như ta-ngươi hay gần gũi như ta/tôi-cậu đều được quyết định dựa trên cảm nhận cá nhân nên khó phân biệt đúng sai ở đây lắm. Hemo chủ yếu dịch dựa trên bản tiếng Anh nên không rõ bên raw Hàn tác giả dùng cách xưng hô tương đương với cách xưng hô nào bên tiếng Việt, vì vậy, (một lần nữa) nếu bạn biết thì nói Hemo nhé, còn nếu bạn và Hemo đều phán đoán trên cảm tính thì mình nghĩ nên tôn trọng sự khác biệt của nhau ạ.

      Thích

      1. Về giới tính thì của Cây thế giới thì khó nói, nhưng trong truyện đề cập là giọng phụ nữ nên khúc sau nói là “ông” nên thấy hơi cấn thui. T nghĩ Raon dùng “ta-ngươi” nó hợp lý hơn. Một phần là k xác định được giới tính của Cây thế giới. Hơn nữa, đối với Raon thì Cây thế giới chỉ là người quen thui, ngay cả Eruhaben (người nhỏ tuổi hơn Cây Thế Giới) cũng k xưng hô như z.
        T nghĩ là Raon thường dùng “ta-ngươi” với người khác, còn Ron và Eruhaben (hai người già quyền lực) được xem như là một phần trong gia đình, nên Raon xưng “ta-ông” cũng k có j lạ

        Thích

      2. Phần này khó giải thích lắm 🥲
        Kiểu một phần do thiết lập nhân vật á
        Loài Rồng là một loài kiêu ngạo và bản thân nó là thống trị, nên t thấy dù là Cây Thế Giới đi nữa thì k đến mức phải dùng xưng hô “ông” (mà kiểu khá thân thiết)

        Thích

        1. Nếu bạn nói là trong truyện đã đề cập giọng của Cây Thế Giới là giọng nữ thì việc bạn nói không xác định được giới tính của nó hơi mâu thuẫn nhỉ? Hơn nữa, mình không nhớ chính xác chap nào đề cập đến vấn đề này nên nếu bạn biết thì chỉ giúp mình với nhé, bọn mình sẽ sửa cách xưng hô lại. Ngoài ra, việc dùng “ngươi” hay “bà” (nếu quả thật tác giả đã khẳng định Cây Thế Giới là nữ) tuỳ thuộc vào cảm nhận mỗi người lắm ạ. Đối với mình thì Raon ít nhiều phải tỏ ra tôn trọng đối với một thực thể quyền năng hơn mình và lớn tuổi hơn mình, vì vậy việc dùng “ông/bà” âu cũng hợp lý. Bọn mình cũng giữ được thái độ kiêu ngạo đặc trưng của Rồng bằng cách cho Raon tự xưng là “ta” nên cũng không tạo cảm giác rằng Raon đang hạ mình trước Cây Thế giới ạ. Chung quy lại, bạn cũng có cái lý của bạn, nhưng theo mình thì cách dịch của chúng mình không sai, vẫn chấp nhận được nên mình xin giữ ạ. Nếu tìm được chi tiết nào khẳng định giới tính của Cây Thế Giới thì chúng mình sẽ sửa giới tính của nó.

          Thích

          1. Ở chap 171, ở đoạn gần cuối có miêu tả giọng Cây thế giới là
            – “Giọng nói dịu dàng như thể đang phát ra từ một bà lão nhân hậu.”
            Mà chuyện giọng là một chuyện, còn giới tính thì k xác định đc vì đó là cây, trong trường hợp này có thể xem Cây thế giới là lưỡng tính vì có thể ra trái đc (về sinh học là z). Nên t nghĩ nên có xưng hô k xác định rõ về giới tính.
            Còn đối với mình, bản thân cây thế giới chẳng bảo vệ được bản thân, cần phải có sự giúp đỡ của Rồng. Kiểu Cây thế giới chỉ là sinh vật có thể bít mọi thứ trên lục địa, nhưng cũng k thể can thiệp quá nhiều tới lục địa xung quanh vì bản thân k thể. Còn Rồng thì có đủ sức mạnh để gây ảnh hưởng tới Cây thế giới nếu muốn. Nên mối quan hệ giữa Rồng với Cây thế giới khá bình đẳng, k bên nào tôn kính hơn bên nào cả.

            Thích

Bình luận về bài viết này